Thật sự là quá ồn ào, Hoàng Đại Xuyên vốn định phô diễn bản lĩnh thôn trưởng của mình một chút, ai ngờ hai người phụ nữ này cãi nhau liền không xem hắn ra gì, kết quả thì sao, thiếu chút nữa là đánh nhau rồi, mãi đến khi đội trưởng đội sản xuất Phạm Hiểu Phong tới, mới dừng được trận chiến giữa hai người này.
"Đủ rồi, các người đừng cãi nữa, không thấy mất mặt à, chuyện xảy ra ngày hôm nay cả hai người đều có lỗi, nhưng ai là người ra tay trước?"
Phạm Hiểu Phong đã ngoài 50, trông rất chính nghĩa, để tóc húi cua, mặc một bộ quần áo lao động màu xám đậm, ống quần xắn lên, ống tay áo cũng xắn lên tận khuỷu tay, tuy rằng không cao, nhưng có khí thế của một người đội trưởng, khi tức giận, đôi lông mày đen và dày hơi nhướng lên, tạo thành một đường thẳng song song.
“Đại Cương, là cậu phải không?” Phạm Hiểu Phong chống một tay lên hông, một tay chỉ vào hai người: “Nói.”
Lý Đại Cương cúi đầu thành thật thừa nhận: “Vâng.”
“Hôm nay sẽ trừ công điểm của hai người.” Phạm Hiểu Phong nói thẳng, kết quả Trương Thải Hà nghe vậy lại không đồng ý: “Đội trưởng, dựa vào cái gì chứ!”
Trương Thải Hà cảm thấy xử lý như vậy quá bất công, chuyện mất mặt như bị trừ công điểm, Phạm Hiểu Phong này vừa đến cũng không thèm phân xanh đỏ trắng đen liền làm như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy không bằng lòng.
“Dựa vào tôi là đội trưởng.” Phạm Hiểu Phong nói: “Lãnh đạo đã dặn dò chúng ta phải hòa thuận như người một nhà, đã là lúc này mà còn xuất hiện loại chuyện đánh nhau như thế này, bà cảm thấy trừ công điểm là quá đáng lắm sao?” Phạm Hiểu Phong nhìn về phía Trương Thải Hà: “Thải Hà, bà cũng là lão đồng chí, lời của lãnh đạo cấp trên nói chẳng lẽ bà cũng không nghe à?”
Phạm Hiểu Phong nói như vậy, làm Trương Thải Hà thật sự cảm thấy chẳng còn mặt mũi nữa, dù sao mỗi lần công xã mở họp, bà ta là là người phụ nữ duy nhất trong thôn, đây là chuyện vinh dự cỡ nào chứ, không cần thiết phải vì loại chuyện thế này mà ném hết mặt mũi đi.
"Vậy con trai của tôi còn bị thương kia kìa." Trương Thải Hà thật sự tức giận: "Trừ của chúng tôi, tại sao lại không trừ của bọn họ?"
Phạm Hiểu Phong chắp tay sau lưng, thu ánh mắt sắc bén lại, sau đó thở dài một hơi.
"Ngày đầu tiên đến đã gây sự, ngày mai không cần đến nữa, còn Đại Cương, cậu về kiểm điểm lại mình đi." Phạm Hiểu Phong thấy ở đây có rất nhiều người xem náo nhiệt, xua tay nói: "Sao còn xem náo nhiệt cái gì nữa, còn không mau giải tán, hôm nay nghỉ sớm, mọi người đi ghi công điểm đi.”
Dù sao Phạm Hiểu Phong cũng là đội trưởng đội sản xuất, lời nói của ông đương nhiên có tác dụng, thế nên bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trương Thải Hà ngược lại không so đo chuyện trừ điểm hay không, bà ta nhìn thấy chân của con trai mình chảy máu như vậy, thật sự rất tức giận, sợ rằng lỡ như chân của con trai mà mắc bệnh gì, thì sau này phải làm sao đây.
Dù sao bây giờ đều là dựa vào lao động mới có ăn, vì vậy Trương Thải Hà liền đổ hết trách nhiệm lên đầu cô: "Yến Thư Hoa, tôi với cô còn chưa xong đâu!" Sau đó bà ta đỡ Lý Đại Cương rồi nói: "Về nhà, về nhà !"
Lý Đại Cương liếc nhìn Yến Thư Hoa, muốn nói nhưng lại không nói được, cô liền di chuyển ánh mắt đi nơi khác, không muốn nói thêm câu nào nữa, chỉ là sau khi bọn họ rời đi, Yến Thư Hoa cảm thấy rất đau đầu: “Được rồi, Tống Nham, anh lại kéo thêm cho tôi một đống phiền phức rồi.”
Tống Nham cũng rất vô tội: “Tôi cũng đâu có ngờ...…”
Thẩm Mộng Mộng làm xong việc liền nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Lý Đại Cương đi khập khiễng như thế, cô ta thật sự cảm thấy đau lòng: "Dì Trương, dì xem Yến Thư Hoa đó, đúng thật là quá đáng. Dì nói xem sao cô ta có thể như vậy chứ, lại đi xúi giục anh họ của cô ta đánh Đại Cương?”
“Là Yến Thư Hoa xúi giục?” Trương Thải Hà khó khăn lắm mới kìm hãm được cơn giận, nghe Thẩm Mộng Mộng nói vậy, thì cơn giận lại nổi lên: “Mộng Mộng, cháu nói rõ đi, là Yến Thư Hoa xúi giục sao?”
Thẩm Mộng Mộng vội nói: “Đương nhiên rồi, nếu không Đại Cương lương thiện như vậy, sao có thể đánh người khác chứ, dì nói có đúng không?”
Lý Đại Cương quả thật rất thật thà, cô ta không tin anh đột nhiên lại chạy đi đánh người khác.
“Yến Thư Hoa, Yến Thư Hoa, tức chết mất, dì phải nghĩ ra cách dỗ cô ta một trận mới được.” Trương Thải Hà nghĩ đến Lý đại cương có khả năng sẽ bị điều đến chỗ không tốt, nhịn không được mà nói: “Mộng Mộng, cháu đi xin cậu của cháu được không?”
“Dì Thải, cháu nhất định sẽ đi mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trương Thải Hà nắm tay Thẩm Mộng Mộng: "Mộng Mộng à, dì luôn cảm thấy cháu là một cô gái rất đáng tin cậy, cháu nói xem nếu ai là cưới được cháu thì đúng là phúc ba đời mà.”
"Dì Thải, dì nói gì vậy?" Thẩm Mộng Mộng vội quay đầu đi, vẻ mặt xấu hổ.
Trương Thải Hà là người từng trải, đương nhiên hiểu mấy chuyện này, thấy cô ta xấu hổ như vậy, liền biết trong lòng nhất định là thích con trai mình, hơn nữa gia cảnh nhà Thẩm Mộng Mộng rất được, cũng rất xứng với Lý Đại Cương.
"Chỉ tiếc là Đại Cương vẫn còn nhớ nhung Yến Thư Hoa, nhưng cháu cứ yên tâm, Yến Thư Hoa bây giờ đã gả cho người ta rồi, chỉ cần dì tác hợp hai đứa, hai đứa nhất định sẽ đến được với nhau thôi, dì rất muốn cháu làm con dâu nhà dì.” Bà ta cho rằng, chỉ có Thẩm Mộng Mộng mới có tư cách làm con dâu của mình, còn Yến Thư Hoa, mơ đi.
"Dì Thải, liệu Đại Cương có quên được Thư Hoa không?" Nếu như có thể quên, thì sớm đã quên rồi, đôi khi trong lòng Thẩm Mộng Mộng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lý Đại Cương cứ phải đỏ mắt chờ mong Yến Thư Hoa như vậy? Lẽ nào cô ta thật sự không so được với Yến Thư Hoa sao?”
“Nó không quên sao mà được? Chẳng lẽ nó còn định dính lấy đứa con gái kia nữa à?” trải qua chuyện hôm nay, bà ta đã nhận rõ một chuyện, nếu muốn Lý Đại Cương quên Yến Thư Hoa, thì không chỉ là cô ta kết hôn, mà Lý Đại Cương cũng phải nhanh chóng kết hôn mới được.
Nghĩ đến đây, lại nhìn Thẩm Mộng Mộng trước mặt, trong lòng Trương Thải Hà bắt đầu có một kế hoạch nhỏ.
.....
Tống Nham vừa trở về liền bị Tiêu Cẩm Sơ phạt đứng, không được phép ăn tối, Yến Thư Hoa không nói gì, bởi vì cô cũng cảm thấy việc Tống Nham làm không được hay cho lắm, bị phạt là xứng đáng.
Nhưng Thẩm Hồng Mai lại không nhịn được nữa: “Đứa trẻ Tống Nham này, mệt mỏi cả ngày còn chưa được ăn tí gì, nếu mà không cho nó ăn chút gì đó, sợ rằng sẽ không chịu được mất, vẫn là để nó lại ăn cơm đi.”
Thẩm Hồng Mai thấy hai người đều không lên tiếng, liền đứng dậy chuẩn bị kéo Tống Nham lại ăn cơm, lúc này Tiêu Cẩm Sơ nói một câu: "Dì Thẩm, dì cứ mặc kệ đi."
"Sao có thể mặc kệ được? Cháu xem cậu ấy đang còn bị thương kìa, còn mệt như vậy nữa, cũng chưa ăn gì cả, như vậy không tốt cho vết thương của cậu ấy đâu, cháu thông cảm cho cậu ấy chút đi.” Thẩm Hồng Mai xem Tống Nham như con mình, sao có thể nỡ để con mình chịu tội như thế.
“Dì Thẩm, cháu sẽ xử lý thỏa đáng.” Lúc này Tiêu Cẩm Sơ tỏ ra khí thế của một người chủ, dù sao Tống Nham cũng là cấp dưới của anh, rất nghe theo lời anh.
“Chuyện này tôi chịu trách nhiệm.” Yến Thư Hoa cảm thấy mình có lỗi: “Kì thật tôi nên nghĩ trước sẽ xảy ra chuyện như thế này, hơn nữa con trai của trưởng thôn cũng không phải là dễ đối phó.”
Yến Thư Hoa nhìn thấy bộ dáng đó của Hoàng Đại Xuyên, rất muốn tẩn cho hắn một trận, chỉ tiếc là hắn ta chạy nhanh, tránh được trận này.
____ ____ ____
Mọi người ơi truyện ok không ạ? Rất mong nhận được phản hồi từ mọi người. Cảm ơn mọi người nhiều!!!