Chương 27: Dư âm của phiếu thịt

Căn nhà này là nhà trệt, chỉ có hai gian phòng, vốn dĩ cô và Thẩm Hồng Mai một người một gian, sau khi Tiêu Cẩm Sơ tới cô đành phải đem phòng của mình nhường cho anh, rồi ở cùng với Thẩm Hồng Mai, mà Tống Nham thì phải ngủ đất.

Thẩm Hồng Mai nhìn thấy Yến Thư Hoa ôm cái bẫy chuột, xem bộ dạng có vẻ rất vui, liền hỏi thêm một câu: “Thư Hoa, Cẩm Sở nói gì với con thế?”

“Đâu có nói gì đâu, chỉ nói cảm ơn con vì đã giúp anh ấy bình phục thôi." Tâm trạng của Yến Thư Hoa tốt, khi nói chuyện nụ cười vẫn treo trên môi, Thẩm Hồng Mai vươn tay chọc chọc cô: “Nha đầu nhà con, ánh mắt này cộng thêm biểu cảm của con, tưởng mẹ không biết con đang nghĩ gì à? Trước đây con cùng Đại Cương đi xem phim, cũng là cái dáng vẻ này đấy.”

"Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc đến Đại Cương nữa được không." Yến Thư Hoa cau mày nhìn bà, Thẩm Hồng Mai vội vàng đổi lời: "Được rồi được rồi, không nói nữa, không nói nữa. Con nhanh lên đi, nhanh đan khăn cho xong đi, còn đưa cho Cẩm Sơ dùng nữa.”

"Không phải đã nói là cho anh ấy một bất ngờ sao, mẹ thì hay rồi, lại đi nói cho anh ấy hết cả rồi.”

Thẩm Hồng Mai vốn là muốn cho anh một bất ngờ, nhưng lại không nhịn được, vừa nãy đã nói ra mất tiêu, ai có ngờ được sẽ như vậy chứ!

"Được rồi được rồi, không đan nữa, tắt đèn đi, tiền điện đắt lắm." Thẩm Hồng Mai nhanh chóng cất len đi, sau đó cùng con gái lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, nghe trên đài nói sắp phải đi làm rồi, Tống Nham đang ngủ ngon lành liền bị đánh thức, Yến Thư Hoa đã dùng thân phận là anh họ của mình báo với đội trưởng cho Tống Nham một chân làm việc.

Tống Nham không cao, hơn nữa cũng thuộc dạng da bọc xương, đội trưởng đội sản xuất nhìn qua thấy anh như vậy có lẽ cũng không làm được bao nhiêu, liền kết luận: “Chỉ có thể tính là bảy điểm.”

“Một người đàn ông như tôi mà được có bảy điểm thôi ư?” Vốn dĩ Tống Nham đã vỗ ngực đảm bảo nói anh nhất định sẽ được mười điểm, nhưng khi nghe được đội trưởng nói vậy thì thấy không phục.

Đội trưởng cũng không phí lời: “Vậy tôi đưa cuốc cho anh, nếu anh xới đất tốt thì tôi tính cho anh mười điểm.”

Tống Nham rất khỏe, xới đất rất được, hơn nữa cũng rất tháo vát, động tác nhanh nhẹn, đội trưởng rất hài lòng: "Thư Hoa, anh họ của cô làm không tồi, mười điểm mười điểm, đi nào."

Rất nhiều người cũng đang cầm các loại công cụ chuẩn bị ra ruộng làm việc, khi Yến Thư Hoa quay đầu lại thì bắt gặp Lý Đại Cương.

Hôm nay anh ta mặc quần áo màu xám, đội mũ, vác cuốc trên vai, đi cùng vài thanh niên trạc tuổi, có lẽ là vì những lời nói ngày hôm đó khiến anh xấu hổ, Lý Đại Cương cúi thấp đầu, sau đó làm như không nhìn thấy cô mà trực tiếp đi qua luôn.

Yến Thư Hoa còn đang nghĩ không biết nên nói chuyện với anh thế nào nữa, nhìn thấy anh như vậy trong lòng cô cũng thấy dễ chịu hơn, tốt nhất là không nên có tiếp xúc qua lại gì nữa, cô vừa định quay về nhà, thế nhưng lại gặp phải người mà cô ghét nhất, Thẩm Mộng Mộng, vừa tới liền nói với yến thư hoa một tràng:

“Yến Thư Hoa, cô tránh xa Đại Cương chút đi, vốn dĩ Đại Cương đang làm việc rất yên ổn, nhưng vì cô mà anh ấy bị điều đến khu đất cằn cỗi nhất đấy.”

Thẩm Mộng Mộng cũng phải kiếm công điểm như bao người khác, nhưng bởi vì chú của cô ta là trưởng thôn, với mối quan hệ này cô ta đã có được chức vụ giám sát công việc một cách rất dễ dàng, vị trí này rất nhẹ nhàng, ít nhất không cần phải bụi bẩn đầy người, không cần phải mệt như trâu, cũng không cần vội vã đi làm như những người khác, ngược lại còn có thời gian nhàn nhã đứng ở đây quở trách Yến Thư Hoa.

Người ta đi làm đều cắt tóc ngắn cho dễ làm việc, chỉ có cô ta mỗi ngày thắt hai bím tóc, quần áo sạch sẽ tinh tươm, ngay cả đôi giày trắng cũng chẳng dính bẩn.

"Là vì

chuyện phiếu thịt sao? Chuyện đó cũng có phải do tôi bới móc ra đâu." Yến Thư Hoa vặn lại: "Tôi đi đổi miếng thịt, cô không vừa mắt, gây rắc rối cho tôi, còn nói tôi ăn trộm, cuối cùng mới kéo cả Đại Cương vào, cô thì hay rồi, còn đem chuyện này đổ lên đầu tôi đây à?”

“Chuyện này chính là lỗi của cô.” Thẩm Mộng Mộng vì chuyện này mà đi xin Hoàng Hải Giang, nhưng ông ta rất tức giận, còn phải phạt Lý Đại Cương một chút, thật ra ý khác chính là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ với Yến Thư Hoa, để cô biết, thân phận thông trưởng ở trong cái thôn này, chính là có quyền lực không thể lay chuyển.

“Lỗi của tôi, lỗi của tôi, cô có thể tránh ra được chưa?” đối với loại người này, không trêu được, nhưng trốn được.

Thẩm Mộng Mộng nhìn xung quanh đều có người, không cần thiết phải làm to chuyện, liền tránh sang một bên, để cô đi, mấy người dân gần đó thấy vậy, đều cảm thấy Yến Thư Hoa quá không biết điều.

"Dù sao Yến Thư Hoa chính là loại người này, miệng thì nói không để ý đến Đại Cương, nhưng vẫn muốn nhận lòng tốt của cậu ấy. Loại người này, quả thực là nỗi ô nhục của đội sản xuất chúng ta mà."

“Kể ra cũng lạ, nhà Yến Thư Hoa lòi ra một người anh họ từ khi nào vậy?”

“Ai mà biết được, thôi kệ đi, nhanh đi làm việc đi, đi muộn chút nữa là chỉ còn nửa ngày công thôi đấy.”

Yến thư hoa vội lên núi hái thảo dược, kết quả đi được nửa đường thì gặp một cô bé đang nằm mê man trên đất, trông cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, có lẽ là do lượng đường trong máu của cô bé quá thấp, cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra mấy cái kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà bà Tiêu cho cô rồi bóc một cái cho cô bé ăn.

Ăn xong kẹo sữa, rất nhanh cô bé đã tỉnh lại: “Cảm ơn chị......”

Cô bé bị ngất xỉu này tên là Lý Mai, trông rất thành thật chất phác, trên lưng đeo một cái sọt, vì bị ngã nên rất nhiều thảo dược bị rơi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của cô bé sau khi tỉnh dậy là lập tức nhặt lại chúng rồi bỏ vào trong giỏ.

“Sao em lại bị ngất ở đây?”

Về nguyên nhân ngất xỉu, Lý Mai có hơi xấu hổ, nói là do sáng nay cô bé không ăn gì mà đi leo núi, có lẽ là quá mệt khiến cho lượng đường trong máu xuống thấp, nên liền bị ngất xỉu, nếu hôm nay không tình cờ gặp Yến Thư Hoa, thật sự không biết liệu bản thân có thể sống sót trở về nhà hay không.

"Em cũng lên núi hái thảo dược à?" Yến Thư Hoa ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng, trong sọt của cô bé có rất nhiều thảo dược, lần này Lý Mai thẳng thắn trả lời câu hỏi của Yến Thư Hoa: "Vâng, mấy ngày nay mẹ em bị ho hơn nữa còn chóng mặt và sốt, nên em mới lên núi hái ít thuốc cho bà ấy.”

“Em có thể nhận biết được thảo dược ư?” Yến Thư Hoa khó mà tin được một cô bé nhỏ tuổi như vậy lại có thể nhận biết được thảo dược, dù sao thời đại này và tương lai cũng không giống nhau.

“Vâng, em nhận biết được.” Lý Mai giải thích, “Cha em là thầy thuốc, chỉ là....năm ngoái ông ấy vì bị bệnh mà qua đời rồi.”

Khi nói về cha mình, Lý Mai rất buồn, Yến Thư Hoa không muốn nhắc đến quá khứ đau buồn của cô bé, thấy sắc mặt của cô bé vẫn còn tái nhợt, cô nhanh chóng gỡ cái sọt trên người cô bé ra rồi nói: “Em bị hạ đường huyết thì đừng nên ở đây nữa, chị đưa em xuống núi trước, rồi đi xem thử bệnh tình của mẹ em.”

“Thôi không cần đâu ạ.”

“Chị biết một chút y thuật, có thể giúp em xem thử mẹ em bị bệnh gì.” Bộ dạng nhiệt tình của Yến Thư Hoa làm cho Lý Mai không tiện tiếp tục từ chối, chỉ có thể gật đầu.

Mặc dù đường huyết của Lý Mai đã ổn định hơn, nhưng cô bé vẫn hơi chóng mặt, bước đi nhẹ nhàng, sợ bộ dạng này của mình sẽ khiến mẹ lo lắng, nên đã cố tình phơi nắng để mặt trông đỏ hồng hơn.

____ ____ ____