Chương 23: Mấy chuyện vặt

Chuyện này cần phải nói riêng với nhau, Lý Đại Cương có thể có thể giải thích với mẹ mình, nhưng bây giờ có rất nhiều người đang ở đây xem trò vui, con người anh vốn không giỏi ăn nói, vào lúc này đầu óc cũng sắp bị đóng băng luôn rồi.

"Con, con chỉ là cảm thấy sức khỏe của thư hoa không tốt, cho nên đã cho cô ấy một phiếu thịt để cô ấy đi mua ít thịt về bồi bổ cơ thể, thật sự không có ý gì khác." Lý Đại Cương thật sự không có ý gì khác, cho dù có, Trương Thải Hả cũng sẽ không đồng ý.

Nói đến đây, Lý Đại Cương liếc nhìn về phía Yến Thư Hoa. Một người đàn ông cao lớn, nhìn thấy bóng dáng của Yến Thư Hoa thì lại lập tức đỏ mặt.

Hôm nay Yến Thư Hoa mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm và quần vải bông, nên thoạt nhìn rất mập mạp, cảm giác cô đã tăng cân rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy cô bình an vô sự như thế này, tâm trạng của Lý Đại Cương liền tốt hơn, về phần tại sao cô đột nhiên tìm được một vị hôn phu, anh sẽ tìm cơ hội hỏi sau.

Trương Thải Hà thấy lúc con trai mình nói chuyện ánh mắt còn đang nhìn về phía Yến Thư Hoa, liền nhéo cánh tay anh ta: “Ngày nào con cũng ở ngoài ruộng làm việc, mẹ mỗi ngày đều nghĩ cách bồi bổ cho con, con thì hay rồi, lại đi mang đồ của mình đưa cho người khác.”

Bởi vì Lý Đại Cương cao ráo đẹp trai, lại kiếm được rất nhiều công điểm, nên được rất nhiều người thích, trương thải hà nhiều lần muốn định cho con trai mình một mối hôn sự, nhưng vì con trai thích Yến Thư Hoa, muốn cưới cô, mối hôn sự nào cũng không đồng ý, việc này khiến cho bà ta rất không vui, nhưng bà sẽ không để con trai bị cô ta câu hồn đi mất đâu.

"Mẹ, Thư Hoa không phải người khác." Lý Đại Cương không thể cãi thắng người mẹ vô lý của mình: "Mẹ, đừng làm khó Thư Hoa nữa, hơn nữa Thư Hoa là một cô gái tốt, sao có thể đi trộm được cơ chứ?

Hoàng Đại Xuyên lúc này mới đứng ra: “Ai nói cô ta không trộm, cô ta chính là trộm phiếu của nhà tôi.”

Lý Đại Cương nhìn thấy Hoàng Đại Xuyên thì liền nghĩ đến những việc bẩn thỉu mà anh ta đã gần đây. Mấy ngày nay anh luôn muốn tìm cơ hội tìm Hoàng Đại Xuyên hỏi chuyện, tên khốn này liền trốn đi mất, ở ngoài ruộng cũng không gặp được, cung tiêu xã cũng không thấy tăm hơi, giờ thì gặp được rồi, Lý Đại Cương xắn tay áo khí thế hừng hừng đi tới: "Hoàng Đại Xuyên, cũng chỉ có mày mới làm mấy chuyện khốn nạn mà thôi!

Bởi vì Lý Đại Cương làm công việc đồng áng đã lâu nên cơ thể cường tráng, còn Hoàng Đại Xuyên, chỉ được cái xác, anh ta cái này không làm được, cái kia không làm được, nếu không trốn việc thì cũng là kiếm các loại cớ như đau bụng đau đầu gì đó, với thân phận con trai trưởng thông, cũng chẳng ai dám nói gì anh ta, cũng nhờ vậy mà anh ta có thể không cần làm việc mà cũng lấy được công điểm, mọi người nhìn anh ta như vậy thì rất phẫn nộ nhưng không dám nói.

Lý Đại Cương không quan tâm Hoàng Đại Xuyên trốn việc như thế nào, anh nghĩ mình làm nhiều việc hơn một chút là được rồi, nhưng khi nhắc đến chuyện của Yến Thư Hoa , thì anh thật sự rất tức giận.

"Mày đang nói nhảm gì thế hả?” Hoàng Đại Xuyên chết cũng không chịu nhận.

"Mày dám nói bản thân không có ức hϊếp Thư Hoa?" Lý Đại Cương mắng hắn ta: "Mày lừa thư hoa lên núi âm mưu hại cô ấy, chỉ là mấy chuyện khốn nạn này của mày tao không muốn nói, mày dựa vào cái gì mà đặt điều nói xấu Thư Hoa?”

Hoàng Đại Xuyên nhà có điều kiện, ăn nhiều đến mức cả người mập mạp, nhưng lại thấp hơn Lý Đại Cương nhiều, gã này lúc nào cũng thích mặc cái áo khoác màu màu xanh lá đã bạc màu, khi nói chuyện còn thích ngậm một cái tăm xỉa răng trong miệng, cái bộ dạng đó chỉ dùng hai từ để hình dung: ngứa đòn.

"Đại Cương, mày có bằng chứng gì không mà nói tao như vậy?" Hoàng Đại Xuyên không tin có người dám đồn đại về hắn.

Hoàng Đại Xuyên liếc mắt, nhìn thấy Yến Thư Hoa đang khoanh tay trước ngực đứng cách đó không xa, trong lòng có chút sợ hãi, sợ khi đến gần cô gái này lại sẽ bị cho dùng thuốc gì đó, Yến Thư Hoa bây giờ đã không còn là cô ta của trước kia nữa rồi.

Hoàng Đại Xuyên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, chuẩn bị chuồn đi.

Lý Đại Cương bình thường sẽ không chủ động ra tay, nhưng hôm nay anh đã vì Yến Thư Hoa mà làm việc này, Trương Thải Hà không thể để con trai làm chuyện hồ đồ được, chỉ vào anh ta mà nói: “Con...con, Lý Đại Cương, con muốn làm mẹ tức chết đấy à!”

Phản ứng này của anh ta khiến Hoàng Đại Xuyên cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Còn dám nói mày và Yến Thư Hoa không có gì, vậy bây giờ mày đang làm gì đây hả? Lý Đại Cương, mày chờ đó cho tao, tao không đánh lại anh, nhưng, tao sẽ bảo cha không cho mày ra ruộng làm nữa, không ghi công điểm cho mày, cho nhà mày uống gió Tây Bắc mày sống."

Tên khốn Hoàng Đại Xuyên này hở ra là kiếm chuyện, nhưng phía trên hắn còn có một trưởng thôn, bao nhiêu người đều không dám lớn tiếng với hắn, Trương Thải Hà nghe thấy sẽ không cho con trai mình ra ruộng làm việc thì rất lo lắng, vội vàng đi ra nói: “Đại Xuyên, Đại Cương không hiểu chuyện, cậu đừng tính toán với nó làm gì."

"Bà xem đi, anh ta còn muốn đánh tôi đây này.” Hoàng Đại Xuyên vừa nói xong, Lý Đại Cương đột nhiên xông đến muốn ra tay, người trước sợ hãi phải lui về sau trốn: "Đại Cương, mày đúng là nực cười, đến lúc này rồi mà còn bảo vệ Yến Thư Hoa, chẳng lẽ cô ta cho anh thứ gì tốt lắm à?”

“Chuyện của Thư Hoa chính là chuyện của tao.”

“Lý Đại Cương, con im miệng!” Trương Thải Hà không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà chọc giận Hoàng Đại Xuyên.

"Lần sau màu mà còn quấy rối Thư Hoa, tao......."

"Yo yo yo, Yến Thư Hoa đã gả cho người ta rồi mà mày còn nhớ nhung hả, xem ra mày cũng si tình quá nhỉ." Hoàng Đại Xuyên chỉ biết phô trương thanh thế, biết bản thân đánh không lại, vội vàng bỏ chạy, Lý Đại Cương tức giận nhặt đá trên đất ném theo sau hắn ta!

Bộ dáng ba chân bốn cẳng bỏ chạy của Hoàng Đại Xuyên khiến những người đang hóng chuyện được một trận cười. Mọi người đều cho rằng là vì có Lý Đại Cương, nhưng họ không biết rằng hắn ta chạy là vì sợ Yến Thư Hoa.

Sau khi Hoàng Đại Xuyên đi, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt hơn, bởi vì sự chán ghét của Trương Thải Hà với Yến Thư Hoa đã đạt đến cực điểm, mấy tấm phiếu thịt này là Trương Thải Hà dành dụm để khi con trai mình lấy vợ sẽ làm tiệc rượu, giờ bị Yến Thư Hoa lấy mất, giống như đã cắt đi mất miếng thịt trên người bà ta vậy: "Không được, phải trả phiếu thịt lại!"

Nói thẳng ra thì Trương Thải Hà và Thẩm Hồng Mai, chính là một cặp không đội trời chung, chẳng ai ưa ai.

“Yến Thư Hoa, mau trả phiếu thịt lại đây.”

Đối mặt với người đàn ông đột nhiên đứng ra giúp cô lên tiếng, lúc đầu Yến Thư Hoa cảm thấy có hơi bối rối, nhưng sau đó cô dần cảm động.

Tuy cô chưa từng gặp Lý Đại Cương, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì về anh, nhưng vì những gì anh nói bây giờ, đã khiến suy nghĩ của cô thay đổi rất nhiều, xem ra trên đời này vẫn còn người tốt.

Lý Đại Cương thấy Yến Thư Hoa đang nhìn mình, cả mặt lại đỏ bừng lên, vội vàng đứng ra đối mặt với sự hung hãn của mẹ: "Mẹ! Cho cô ấy một phiếu thịt thì có làm sao?” anh thật sự không hiểu nổi, khoai lang trong nhà nhiều như thế, anh chỉ cần cho Thư Hoa một ít thì mẹ đã không vui rồi.

"Đại Cương, trong tay cô ta đâu phải chỉ có một tấm." Thẩm Mộng Mộng nhìn thấy Lý Đại Cương bảo vệ Yến Thư Hoa như vậy liền kéo anh ta sang một bên: "Đại Cương, em vừa hỏi Thư Hoa rồi, cô ấy nói không có hứng thú với anh, nên là anh đừng có đặt tâm tư lên người cô ta nữa!”

"Mộng Mộng, đừng nói nữa, mẹ tôi vẫn còn đang tức giận, cô nói xem cô nói những điều này thì có ích gì chứ.” Lý Đại Cương nói thêm: "Mẹ, Thư Hoa và dì Thẩm không có xấu xa như mẹ nghĩ đâu.”

____ ____ ____