Đầu Yến Thư Hoa choáng váng, từng cơn đau đớn truyền đến, bên tai cô còn liên tục truyền đến một giọng nói tà ác, không chỉ vậy, còn có một cỗ lực đang xé rách quần áo của cô, khiến cô càng không thể chịu nổi.
Cô mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một người đàn ông bị du͙© vọиɠ bao phủ, đang đè cô xuống, làm loạn.
Đây là tình huống gì? Cô chính là truyền nhân duy nhất của trung y thế gia thế kỉ 21, đi ra ngoài đều có một đám vệ sĩ bảo vệ, sao lại rơi lạc đến chỗ này, bị một tên côn đồ xâm phạm chứ?
“Tỉnh rồi đấy à, lão tử còn đang lo làm một người chết thì không hứng nổi đây.”
Gã đàn ông vừa mở miệng thì liền có hơi thở hôi thối ghê tởm truyền đến, Yến Thư Hoa không nhịn nổi mà nôn khan vài tiếng, cô giãy giụa: “Anh cút ngay, bằng không tôi gọi người tới đấy!”
Âm thanh này vừa phát ra, cô phát hiện có gì đó không đúng, đây không phải giọng của cô!
Tốt xấu cô cũng là người hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng giọng nói mà cô phát ra bây giờ rõ ràng vẫn là của một thiếu nữ 17-18 tuổi!
Tuy nhiên, cô chưa kịp suy nghĩ kỹ thì tên côn đồ lại nắm lấy đôi tay đang vùng vẫy của cô, nheo mắt: "Gọi người? Cha tôi là Hoàng Hải Giang, nếu cô và mẹ cô không muốn ở lại trong thôn nữa, muốn kêu bao nhiêu thì cứ việc! "
Hoàng Hải Giang từ khi nào có quyền to như vậy? Không đúng, bây giờ rốt cuộc là niên đại nào?
Yến Thư Hoa có dự cảm không lành, nhìn thấy quần áo của tên lưu manh này đang mạc mang đậm cảm giác thời đại, trong lòng cô cũng không biết là cảm giác gì.
Nhưng dù là cảm giác gì thì để sau rồi nói đi, ít nhất cô phải thoát khỏi cảnh này cái đã!
Cô đã thử nhưng sức lực của cơ thể quá yếu ớt, đến cả một tên lưu manh đã bị rượu và tìиɧ ɖu͙© làm cho cơ thể trống rỗng cũng không làm gì được.
Yến Thư Hoa than thở, sau khi thoát khỏi kiếp này, cô nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt!
Bản thân không thể tự thoát ra được, chỉ có thể đặt hy vọng vào người khác, cô mở miệng hét lớn: "Cứu mạng, cứu mạng với!"
Hoàng Đại Xuyên thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, lần này hắn ta đã mưu đồ từ lâu, bởi vì tất cả các gia đình trong thôn đều biết về đức tính của hắn ta, không ai sẵn lòng gả con gái cho hắn, đến bây giờ hắn vẫn độc thân, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách hay, vì vậy hắn đã để mắt tới Yến Thư Hoa, tuy rằng có chút xấu xí, nhưng lại là đứa con gái duy nhất của một góa phụ trong thôn, chỉ cần cưỡng bách, còn sợ không có được sao?
Chưa kể địa điểm anh chọn là nhà cỏ nhỏ trên núi, ngoại trừ những người lên núi thì hầu như không có ai đến, có la rách cổ cũng vô ích!
Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn ta, cánh cửa nhà cỏ đã bị một lực mạnh đá tung ra.
Hoàng Đại Xuyên giật mình, chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao?
Yến Thư Hoa dường như đã tìm thấy một vị cứu tinh, cô vội vàng nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông đang cau mày nhìn vào đây.
Người đàn ông rất cao, với mái tóc cắt gọn gàng cùng với khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, thể hiện rõ nét nam tính, mày kiếm mắt sáng cùng với chiếc mũi thẳng mang đầy vẻ chính trực.
Yến Thư Hoa thở phào, vội vàng hét lên: "Đồng chí, hắn muốn cưỡng bức tôi, anh mau cứu tôi với!"
Người đàn ông nghe vậy, bước từng bước lớn đi vào trong nhà.
Bước chân của anh có quy luật, liếc mắt liền biết là xuất thân từ trong đội ngũ huấn luyện nghiêm khắc.
Hoàng Đại Xuyên bị khí chất của người đàn ông làm cho kinh sợ, đứng dậy khỏi người Yến Thư Hoa, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cảnh cáo: "Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu đừng có xen vào việc của người khác, cha tôi là Hoàng Hải Giang đấy!”
Nhưng chính là hắn quá lùn, so với người đàn ông kia ít nhất phải thấp hơn hai cái đầu, cho dù là giương nanh múa vuốt, so sánh với khí thế của người đàn ông kia đều chẳng thấm vào đâu.
Vậy mà người đàn ông cũng chẳng có phản ứng gì với sự đe dọa của hắn ta, chi đấm một quyền ra, bụp một tiếng, nắm đấm to như cái bát rơi thẳng xuống mặt hắn ta, Hoàn Đại Xuyên gây gò bị đấm cho chảy máu mũi, răng bay xuống đất, ngã xuống bất tỉnh.
Người đàn ông dường như chỉ làm một việc gì đó không đáng kể, anh ta bước đến chỗ Yến Thư Hoa và đỡ cô dậy: "Cô không sao chứ?"
Yến Thư Hoa vẫn còn khϊếp sợ trước cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, thế này cũng đẹp trai quá rồi đấy! Không chỉ có là động tác đẹp mà người cũng vậy.
Nhưng dù sao cô cũng là người hiện đại, nên đã nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình: “Không sao, cảm ơn đồng chí.”
Người đàn ông gật đầu, trịnh trọng nói: “Hắn ta tạm thời sẽ không tỉnh lại, cô nhanh chóng nhân lúc này xuống núi đi, tôi vẫn cò có nhiệm vụ, không tiễn cô nữa."
Yến Thư Hoa gật đầu, theo người đàn ông đi ra cửa, nhưng ra đến cửa cô lại quay người, dưới sự kinh ngạc của người đàn ông mà đạp Hoàng Đại Xuyên vài cái rồi mới đi ra khỏi nhà cỏ.
Người đàn ông rời khỏi nhà cỏ và quay người lại đi vào núi, nhưng Yến Thư Hoa đã gọi anh ta lại.
“Đồng chí, chờ đã.”
Người đàn ông dừng lại, như thể đang nghĩ đến điều gì đó: “Yên tâm đi, đợi khi tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi báo một tiếng. Cô không cần lo lắng hắn sẽ tiếp tục khinh nhục cô đâu.”
Yến Thư Hoa thầm nghĩ, xem dáng vẻ của người đàn ông này, thân phận của anh ta có vẻ không đơn giản, nhưng cô không gọi anh ta lại vì chuyện này.
Cô cảm ơn anh ta rước, sau đó đi vòng quanh và nhanh chóng tìm thấy thứ mình muốn tìm.
Lấy loại thảo dược vừa tìm được, cô bỏ thẳng vào miệng, nhai nhai rồi nói với người đàn ông: “Anh vén áo lên đi.”
Sắc mặt người đàn ông tức khắc trầm xuống, anh ta nhìn chằm chằm vào cô: “Nữ đồng chí, xin tự trọng!” giọng nói của anh chính là có ý kiến với Yến Thư Hoa, trầm mặt chuẩn bị rời đi.
Khóe miệng Yến Thư Hoa giật giật, là lỗi của cô, không giải thích rõ ràng, cô ngăn anh lại, vẻ mặt không nói nên lời: “Tôi bảo anh vén áo lên, tôi giúp anh băng bó vết thương.”
Người đàn ông dừng lại, sắc mặt thay đổi, cảm thấy không thoải mái: "Đều là vết thương nhỏ."
Yến Thư Hoa không đồng ý nói: "Vết thương nhỏ không chữa trị cũng sẽ thành vấn đề lớn, càng không nói anh phải đi vào rừng, mùi máu trên người anh tôi còn có thể ngửi được chứ đừng nói là dã thú trong rừng.”
Cô có chút xúc động, dù sao cô cũng là một thần y, lần nào cũng là người ta cầu cô chữa bệnh, làm gì có chuyện cô cầu được chữa bệnh? Người đàn ông này chẳng biết trân trọng cơ hội gì cả!
May mà lời nói của yến thư hoa đã khiến xoay chuyển được người đàn ông, anh ta không còn ngượng ngùng nữa mà trực tiếp vén áo lên.
Cơ thể của người đàn ông rất tráng kiện, đường nét cơ bắp rõ ràng. Cô âm thầm thở dài.
Cô nhìn vết thương trên ngực người đàn ông, trong lòng chửi rủa, nếu đây là vết thương nhỏ thì cô thật sự không biết vết thương nào là vết thương lớn nữa. Có điều bị thương thành như vậy rồi, mà anh ta cũng chẳng kêu một tiếng, người đàn ông này quá đỉnh!
Tuy cô không đồng tình với loại hành vi không quan tâm đến thân thể bản thân như thế này, nhưng biết anh ta là vì nhiệm vụ, cô chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng đem dược liệu đã nhai đắp vào vết thương, ống tay áo lúc trước bị Hoàng Đại Xuyên làm rách lập tức có tác dụng, cô xé luôn nó ra, giúp người đàn ông băng bó.
Sau đó còn dặn dò: “Được rồi, loại thảo dược này chỉ có thể che đi mùi máu, hiệu quả cũng chỉ có vậy thôi, tôi cũng chỉ làm được một số biện pháp sơ cứu, sau khi trở về anh nhớ thay thuốc cho đàng hoàng đấy.”
Người đàn ông ừm một tiếng, giọng trầm thấp nói một câu cảm ơn.
____ ____ ____