Chương 20: Người quý ở chỗ tự mình biết mình

“Thanh niên trí thức Tưởng ơi, cháu đừng có làm nhanh như vậy, chậm thôi, nếu không qua một lúc nữa sẽ hết sức lực mất, làm việc phải thong thả một chút, đây là kinh nghiệm của người từng trải."

Tưởng Vân nghe thấy những lời của thím Khiên Ngưu, tần suất vung cuốc thích hợp giảm xuống một chút.

Quả thật có hơi mệt mỏi.

Mới vừa rồi cô làm còn rất hăng say nên không cảm nhận được, lúc này động tác làm việc chậm lại thì hai cánh tay cũng từ từ đau nhức.

Hơn nữa mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng chói chang.

Tưởng Vân ném cái cuốc xuống đất, quay đầu nhìn về phía thím Khiên Ngưu, nói với thím Khiên Ngưu: "Thím, thím cứ làm từ từ đi, cháu nhìn mặt trời càng ngày càng lớn…Thím cho cháu biết bình thường mọi người sẽ làm bao nhiêu việc vào buổi sáng là được ạ, cháu sẽ không kéo chân của mọi người, làm xong việc sẽ trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Cô đã dùng ý thức để điều khiển đầu bếp Vân trong nơi trú ẩn Tinh Hà nấu canh đậu xanh cho cô, sau khi nấu xong thì để lạnh một chút, trở về vừa vặn có thể uống.

Thím Khiên Ngưu giơ tay chỉ vào một cây liễu già ở giữa cánh đồng rồi nói: "Nửa ngày làm được bao nhiêu thì thím không thể nói chính xác được, dù sao thì một ngày làm việc, cháu gần như có thể làm tới cây liễu lớn kia, điểm lao động chắc chắn sẽ không ít hơn những người khác."

Tưởng Vân nhìn cây liễu lớn ở thật xa ngoài kia, lại nhìn cái cuốc đất trước chân, cảm thấy rất áp lực.

Trong lúc cô nói chuyện, mỏi nhừ, căng tức, đau nhức đã ập đến rồi.

Tưởng Vân xoa xoa bả vai mỏi nhừ đang vô cùng đau nhức, đột nhiên có hơi nản lòng.

Cô đã biết được hướng đi đại khái tương lai lịch sử từ trên người của Bạch Mẫn, biết bản thân có cơ hội trở về thành phố, nhưng cơ hội kia là sáu bảy năm sau…Trong sáu bảy năm này làm sao mà cô có thể chịu đựng kiếp sống tham gia đội sản xuất ở nông thôn được chứ?

Lúc này chỉ mới ngày đầu thôi mà!



Thím Khiên Ngưu không làm việc đồng áng lưu loát như Tưởng Vân, mặc dù người ta làm việc chậm chạp nhưng lại làm không ngừng, còn trong lòng Tưởng Vân vẫn chưa thoát khỏi gió thảm mưa sầu, cho nên tiến độ làm việc của thím Khiên Ngưu đã sắp đuổi kịp cô rồi.

Thím Khiên Ngưu hỏi: "Thanh niên trí thức Tưởng, cháu làm sao vậy?"

“Cháu không sao cả, chỉ là cảm thấy trên người có hơi không thoải mái."Tưởng Vân ăn ngay nói thật nói, cô đánh giá vùng đất xanh tươi trước mặt, trong lòng nghĩ đến chuyện thu thập tài nguyên.

Hệ thống chữa bệnh không chỉ có thể châm cứu, còn có thể bào chế thuốc nước, thuốc viên, cô muốn chuẩn bị một số loại thuốc có thể làm giãn nở cơ bắp và lưu thông máu huyết, để xoa dịu cơn đau, làm giảm sự mệt mỏi trong cơ thể.

Ngoài ra còn có mấy bộ thể dục dụng cụ theo nhạc của đài được tích hợp ở nơi trú ẩn trong Tinh Hà cũng phải cần rèn luyện.

Nếu không cơ thể này thực sự không thể chịu đựng được.

Ban đầu cô chỉ cảm thấy hai cánh tay vô cùng đau nhức và sưng tấy, bây giờ lại phát hiện trong lòng bàn tay đau như bị từng đợt kim đâm, mở lòng bàn tay ra thì thấy các mụn nước đã bị bong ra.

Thím Khiên Ngưu thấy vẻ mặt Tưởng Vân khóc không ra nước mắt đang chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, bà ấy tò mò đi tới nhìn lướt qua: "Ha ha, đám thanh niên trí thức các cháu thật đúng là da thịt non nớt, lúc này mới làm có bao nhiêu việc đâu mà lòng bàn tay đã bắt đầu nổi mụn nước lên rồi."

"Thím nói cho cháu biết nha, Tiểu Tưởng, người nên tự biết lấy chính mình, cháu không thích hợp làm công việc đồng áng, một mình cháu cũng ăn không nhiều lương thực mấy, làm việc không cần phải vất vả như vậy, kiếm điểm lao động đủ để ăn một mình thì không phải là được rồi sao? Làm nhiều thì ăn nhiều, làm ít thì thắt lưng buộc bụng."

"Tội gì phải liều mạng như vậy… Cháu tiếp tục nghỉ ngơi đi, thím còn phải tiếp tục làm việc, nếu không hôm nay sẽ mất hơn nửa điểm lao động."

Nếu người khác nghe được câu nói kia "Người quý ở chỗ phải tự mình biết mình" trong lòng nói không chừng sẽ tức giận, dù sao thì lời này nghe vào tai cực kỳ giống như một lời giễu cợt bản thân không biết tự lượng sức mình.

Nhưng Tưởng Vân không cảm thấy thím Khiên Ngưu đang chế nhạo cô.

Cô cảm thấy thím Khiên Ngưu nói rất đúng, người quý ở chỗ phải tự mình biết mình, bản thân cô vốn là phượng hoàng trên bầu trời, cho dù trong lúc nhất thời có rơi vào chuồng gà cũng không cần phải so sánh với gà xem mỗi ngày ai sẽ đẻ trứng nhiều hơn làm gì...Tuy rằng phép so sánh này có chút không hợp lý nhưng cũng khiến trong lòng của Tưởng Vân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô lại không phải trông cậy dựa vào điểm lao động để ăn cơm, vậy tại sao cô phải ra sức làm việc như thế làm gì?

Tâm trạng của Tưởng Vân sáng tỏ thông suốt, cô bắt đầu thò đầu dò xét bốn phía xung quanh, khi nhìn về phía bờ ruộng, cô phát hiện Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa lúc này mới đến, trong tay hai người đều đeo một đôi găng tay màu trắng, có vẻ như hai người họ cũng muốn ra đây mò cá.

Chỉ là khu đất được giao cho Bạch Mẫn và Trường Xuân Hoa cách chỗ cô ở hơi xa, nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, nếu như cô cứ chạy qua đó như thế thì sẽ rất bất tiện.

Vẫn nên âm thầm quan sát thì tốt hơn.