Tưởng Vân che mặt đứng trong phòng khách chật chội, không thể tin được nhìn Tưởng Ái Quốc, khuôn mặt cô đau đớn như thiêu như đốt.
“Tưởng Vân, tao đây là thông báo cho mày biết, chứ không phải thương lượng với mày! Danh sách đi nông thôn lần này của nhà chúng ta là mày! Chỉ có thể là mày!Tao đã điền tên của mày rồi, mày không muốn đi cũng phải đi!”
Trái lại, Tưởng Vân không phải vì Tưởng Ái Quốc đã đánh cô mà kinh ngạc, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô là bởi vì không ngờ rằng một cái tát của Tưởng Ái Quốc có thể phá vỡ giấc mộng ẩn sâu trong cô, khiến cô nhớ lại rất nhiều điều từ kiếp trước.
Kiếp trước của cô sống trong một thế giới rộng lớn khác, nơi nền văn minh tiên đạo, nền văn minh khoa học và công nghệ thịnh vượng, xã hội rực rỡ. Cô không phải là một nhân vật lợi hại, nhưng cũng cẩn thận từng bước trở thành tầng lớp trung lưu, xã hội đó cho tất cả các tiện nghi, cô tận hưởng.
Sau khi cẩn thận cảm nhận được nơi trú ẩn “Tinh Hà” ràng buộc với linh hồn, và nhận ra Tinh Hà vẫn còn đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Có Tinh Hà ở đây, cho dù đi đến mạt thế, cô cũng sẽ không lo lắng.
Nhưng cái tát vào mặt này khiến cô thực sự tức giận, không muốn dễ dàng đồng ý.
Tưởng Ái Quốc thấy Tưởng Vân vẫn đứng tại chỗ như một cây gậy gỗ, trong lòng ông ta càng tức giận, còn muốn giơ tay lên đánh tiếp thì bị người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông ta giữ chặt.
Người phụ nữ trung niên đó là mẹ của Tưởng Vân, Triệu Hồng Mai.
Đôi mắt của Triệu Hồng Mai sưng lên, giọng nói nghẹn ngào: “Đừng đánh nữa! Việc này vốn không công bằng với Nhị Nha, trên có người lớn hơn nó, phía dưới có người nhỏ hơn nó, cho dù có xếp hàng thì cũng chưa tới lượt nó mà!”
Tưởng Vân cho rằng Triệu Hồng Mai đang nói thay cho cô, mũi cô đau xót sắp sửa cảm động, nhưng cô lại không ngờ Triệu Hồng Mai sẽ lại nói thay cho Tưởng Ái Quốc: "Nhị Nha, con cũng đừng trách ba con ! Chị gái của con sắp kết hôn rồi, bên nhà người ta đã hứa, sau khi kết hôn họ sẽ sắp xếp cho chị con làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa. Em trai con thì vẫn còn nhỏ. Không phải ba mẹ thiên vị, mà thực sự là ...”
“Là cái gì?” Tưởng Vân đột ngột lên tiếng hỏi một câu, nước mắt đã không còn nữa, ánh mắt trống rỗng, làm gì còn có chút hơi ấm gia đình nào nữa?
Trong lòng Tưởng Vân cũng tức giận, cô cũng không phải là nhóm người đầu tiên về nông thôn, đối với chuyện ở nông thôn đã sớm nghe thấy. Nam thanh niên tri thức đi thì bị bóc lột đến kiệt sức, nữ thanh niên tri thức đi bị chà đạp không ít.
Tuy là nói mấy năm nay lãnh đạo cũng đã chỉnh đốn nếp sống rồi, nhưng nơi nào lại chẳng có sâu mọt? Không có tai họa?
Tưởng Vân thấy Triệu Hồng Mai không nói gì, cô bướng bỉnh nói: “Nếu mọi người đã báo danh cho con rồi, con có thể không đi sao? Con đi.”
“Mẹ à, mẹ cũng đừng nói những lời đạo đức giả đó nữa, chị không đi thì con có thể hiểu được. Nhưng Tưởng Chính nhỏ hơn con một tuổi, lại cao hơn con, tại sao không đi được? Chẳng qua là con gái không bằng con trai, trọng nam khinh nữ mượn cớ mà thôi.”