Chương 1

Kiều Nhu đột nhiên mở mắt, tay không tự chủ được xoa bóp trái tim. Nơi đó như có thống khổ khó có thể nói thành lời, gần như ngay cả hô hấp đều không thể duy trì, hơi thở dốc một cái là có thể dẫn tới trái tim mãnh liệt co rút đau đớn.

Lúc ấy sau khi co rút đau tới mức mắt tối sầm, cô mất đi tất cả ý thức. Cho nên hiện tại cô muốn hô hấp cũng có hơi cẩn thận từng li từng tí, sợ hô hấp mạnh, trái tim lại một lần nữa sinh ra cảm giác đau đớn.

Cô hít vào một ít không khí nhẹ nhàng, lại chậm rãi thả lỏng thở ra. Không khí gần như chưa đến phổi đã bị cô bài tiết lần nữa. Sau khi cô phát hiện hô hấp sẽ không khiến trái tim dị thường, cô chậm rãi làm sâu hô hấp thêm, lại lần nữa thở ra, rồi lại lần nữa làm sâu thêm hô hấp, sau đó lại thở ra.

Cuối cùng cô mang theo một loại bí mật may mắn thở ra một hơi thật dài.

Nhắm mắt lại, cô chậm rãi...... Không đúng!

Chậm gì mà chậm!

Kiều Nhu đột nhiên mở to hai mắt, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Đèn pha lê của cô đâu? Sao trần nhà này giống như một căn phòng gạch thô, ngay cả sơn màu trắng cũng không thèm quét, hoàn toàn là màu xi măng?

Xi măng thì xem như xong, đèn thế mà lại là một cái bóng đèn sợi tóc trụi lủi.

Nhà ai còn dùng bóng đèn sợi tóc này?

Trong phút chốc các vụ án lừa bán bắt cóc đều hiện lên trong đầu Kiều Nhu. Kiều Nhu ngừng thở, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường quan sát bốn phía, thuận tiện cúi đầu xem cổ tay và chân mình có bị trói lại hay không.

Tay chân không bị trói.



Nhưng căn phòng nhỏ hẹp thực sự giống như chuyển đồ nội thất trực tiếp vào một căn phòng trống. Trong phòng chất đầy các loại đồ vật, nhưng mà giường và bàn ghế lớn gần như chiếm dụng toàn bộ diện tích.

Đồ đặt trên bàn dưới bàn phục cổ đến mức chỉ có thể nhìn thấy ở phòng triển lãm chuyên môn hồi ức tuổi thơ. Giỏ tre, sọt tre, sản phẩm dệt bằng cỏ chỉ có ở nông thôn, bình tráng men đỏ tươi, cốc tráng men và hộp cơm inox.

Khi cô còn nhỏ đã nhìn thấy những thứ này, chờ cô có chút trí nhớ chính thức bắt đầu đi học, những thứ này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Trên tường dán hình đứa nhỏ mặt đỏ, quốc kỳ sao đỏ cùng với một tấm bản đồ nhỏ. Những thứ này không chỗ nào không nói rõ điều kiện gia đình nhà này không tính là quá tốt, nhưng rất biết cách sống.

Đối với Kiều Nhu sống ở thành phố thương mại hóa nhiều năm mà nói, lại quá nông thôn.

Kiều Nhu lại ngẩng người lên. Cô phát hiện còn có trên bàn nhỏ có gương có mỹ phẩm. Cô vội vàng từ trên giường xuống, đi tới soi gương muốn nhìn tình huống của mình.

Gương rất quê mùa, khảm nạm bên cạnh vốn tưởng rằng là kim loại, kết quả lại là dán giấy màu kim loại.

Người trong gương vừa lộ mặt, lại khiến cô ngẩn người. Giống như đúc lúc cô mới trưởng thành, mặt tràn ngập collagen, giống như đào mật trong trắng lộ hồng, còn có một tầng lông tơ làm mềm dung mạo xinh đẹp của cô, lại hoàn toàn không thể thấy được lỗ chân lông. Khi đó cô ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi quả thực ưu tú đến mức nên vỗ tay. Đợi đến khi đi làm, cô chưa bao giờ có thể ngủ trước 12 giờ nữa.

Thức đêm làm cho màu da của cô trở nên vàng sậm, làm cho vành mắt của cô thâm đen đến mức phải che khuyết điểm mới có thể che giấu. Bọng mắt rủ xuống, thường thiếu nước lại thiếu dầu. Thức khuya nhất, mỹ phẩm dưỡng da thực dụng đắt tiền nhất cũng không cứu được. Các loại vấn đề về chất da quả thực tầng tầng lớp lớp. Trước khi trang điểm một khuôn mặt, sau trang điểm lại là một khuôn mặt khác.

Thẩm mỹ cũng chỉ là định kỳ tạm thời giải cứu mà thôi.