Chương 27

Hạ Thải Vân cảm thấy Triệu Vân Vân đã là đèn cạn dầu, về nông thôn một năm thì liệu có ai biết cô ta còn là kiểu phụ nữ tử tế hay chăng.

Hừ, kiểu phụ nữ như thế còn muốn bước vào cửa nhà họ Phó ư, nằm mơ.

Phó Văn Lỗi nhìn dáng vẻ đàn bà đanh đá của Hạ Thải Vân, thất vọng nói: "Nếu bà muốn để Triệu Vân Vân chạy đi tố cáo Chính Cương phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp thì bà cứ việc từ hôn.”

"Bà phải nghĩ cho kỹ, con trai bà không chỉ có mỗi Chính Cương đâu, con cả vẫn đang làm việc trong Chính phủ đó, nếu như bà muốn chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của nó thì tôi sẽ chống mắt chờ xem."

Con trai cả của nhà họ Phó không vô dụng giống đứa con út, con cả Phó Chính Trạch tốt nghiệp đại học Công Nông Binh xong thì được điều đi làm việc ở Chính quyền huyện.

Lai lịch trong sạch vô cùng quan trọng với anh ta.

Vô số người vốn có tương lai xán lạn đều bị người khác kéo xuống nước chỉ trong tích tắc.

Phó Chính Trạch là người có triển vọng vượt lên tầng lớp nhất của các thế hệ nhà họ Phó, tương lai vô cùng xán lạn.

Giờ đây Phó Văn Lỗi nhất định sẽ không để cho bất cứ chuyện gì cản trở.

Hạ Thải Vân lập tức như con gà bị bóp cổ, bà ấy nghẹn lời, gương mặt đỏ bừng, cuối cùng tức giận ném thêm một cái ly nữa.

...

Lâm Tiêu Đồng bưng ly sữa mạch nha do mẹ chồng Cao Tú Lan pha uống cạn, híp mắt vui vẻ.

Cô đã quen dần với cuộc sống ở đại viện, hơn nữa công việc cũng rất nhàn nhã.

Hiện tại cô chủ yếu ở nhà trợ giúp cho Cao Tú Lan, ví dụ như buổi sáng sẽ chạy xe đạp đi mua đồ ăn về.

Cơm nước xong xuôi thì rửa chén, quét dọn sân vườn, tiện thể tự mình giặt đồ.

Cô không thạo việc bếp núc, song cô vẫn làm được những việc nhà khác.

"Tiêu Đồng, ăn cơm xong thì đi cùng mẹ đến Cung Tiêu Xã nhé."

"Mẹ muốn mua vài cái cúc áo đẹp cho phù hợp với loại vải mà con mua."

Cao Tú Lan nhớ tới mấy chất vải tốt mà lúc trước Lâm Tiêu Đồng đã mua ở Cung Tiêu Xã, thế nhưng trong nhà lại không có cúc áo phù hợp.

"Vâng ạ, mẹ, để con đạp xe chở mẹ đi, con nói mẹ nghe, con đạp xe rất trâu bò đó, còn có thể bốc đầu nữa cơ."

"Mẹ, con thấy tóc mẹ hơi dài rồi, chúng ta tiện thể cắt tóc đi, con cũng muốn cắt tóc mái."

"Được."

Lâm Tiêu Đồng dắt xe đạp đến sân trước với Cao Tú Lan.

Điêu Ngọc Liên sống ở phía tây đang dỗ Ngô Gia Bảo - con trai của bà ấy và Ngô Thắng Lợi ăn cơm.

Từ nhỏ Ngô Gia Bảo đã được Điêu Ngọc Liên chiều hư, cậu bé bảy, tám tuổi này rất nghịch ngợm phá phách.

Cậu bé không chịu ăn cơm, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi bắt quỷ, ăn một muỗng thì lại trốn, sơ ý chốc lát là quần áo sẽ dính vết bẩn ngay.