Chương 16: Tôi có thể chữa khỏi!

Cái gọi là Đan Nam Tinh thực chất là Trầm Hương được ngâm và sấy khô trong một tháng, sau đó tán thành bột, trộn với mật đắng, hấp trong nồi hấp, phơi nắng rồi làm thành dải hoặc bánh. Rất tốn thời gian, nói chung, ngay cả các dược sĩ già lâu năm cũng không sẵn lòng bào chế nó.

“Cháu biết, nếu pha bằng mật đắng thì không những giảm độc tính mà còn tăng thêm tác dụng thanh nhiệt so với tác dụng ban đầu, sẽ tốt hơn cho người bệnh phổi nóng, có đờm.”

Lão dược sĩ hai mắt sáng lên: “Này, cháu biết không ít nha.”

“Nếu vậy thì tuần sau cháu giúp ta bào chế năm cân nhé, ta sẽ trả cho cháu tám tệ?”

Tần Lai Đệ vui mừng khôn xiết: “Được ạ!”

“Điều kiện tiên quyết là phải bắn giỏi, dùng đủ mật đắng, không thể bớt xén nguyên vật liệu.”

“Yên tâm đi, cháu không dối gạt ông, cháu còn muốn cùng ông làm ăn lâu dài, không thể vì chút lợi nhuận mà hủy hoại thương hiệu của mình… chính là mật đắng cũng không dễ kiếm, nếu không ông trả thêm cho cháu hai tệ nữa nhé?”

“Hơn nữa, ông cũng biết quá trình này quá phức tạp, trong một tuần cố gắng chăm chỉ có khi còn chưa làm xong.” Việc này thực sự phức tạp, ngay cả đầu bếp khi nấu ăn cũng không có nhiều quy trình như vậy.

Nhưng y học là vậy, nếu không bào chế theo phương pháp cổ xưa thì độc tính sẽ không giảm, đến lúc người bệnh ăn vào xảy ra vấn đề thì phông phải là chuyện đùa.

Lão dược sĩ cũng nghĩ như vậy, thuốc bệnh viện bán ra còn đắt hơn cái này nhiều, ông cảm thấy có chút tiếc tám tệ, “Được rồi, vậy thì mười tệ, năm cân, thiếu một lạng cũng không được.” Lão dược sĩ cười hai tiếng, thích thú mở hộp thuốc, lấy ra một điếu, đưa lên trước mũi ngửi.

Tần Lai Đệ vui vẻ rời đi, nhanh chóng trở lại chợ rau và chợ đen, mua một ít mật heo với giá rất rẻ. Thứ này còn đắng hơn cả thuốc đắng, khi gϊếŧ heo hầu như không ai muốn, cũng không cần phiếu.

(Các bạn đọc do truyện mình đăng luôn bị các trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)

Tần Quế Hoa nghe nói cháu gái của bà thật ra là nhờ mày mò những thứ cay đắng vừa hôi thối đó kiếm được năm tệ, bà nhiều lần xác nhận cô không nói dối, số tiền đó quả thực là do cô kiếm được: “Con biết dùng trí thông minh của mình đúng chỗ rồi đấy.”

Vừa mới nói chuyện, Vương Lệ Ân đã mỉm cười đi tới.

Tim Lai Đệ đập thình thịch, cuối cùng cũng đến rồi.

“Dì đây là vô sự không đăng tam bảo điện đây này.”

“Ồ, thím đừng lo lắng, chuyện xảy ra hôm nay nhất định là chuyện tốt, chuyện vui.”

Thì ra, từ khi Dì Thôi khỏi bệnh vàng da, năng lực của Tần Lai Đệ đã được đội trưởng Lý Ban Phân công nhận, cộng thêm Vương Lệ Ân thổi gió bên gối, chuyện của lão Tần gia không khó khăn biết bao nhiêu, khó khăn như vậy mà lại sinh ra được người có năng lực xuất hiện thì phải giúp một tay. Sau khi qua lại, ông ấy cảm thấy nếu không giúp đỡ thì sẽ có lỗi với Lai Đệ, người chăn nuôi heo nái.

Tình cờ lần trước ông ấy lên công xã họp, nghe nói huyện sẽ chọn một số người trong nhóm thanh niên trí thức từ mỗi đại đội để mở lớp đào tạo bác sĩ chân đất, ai đậu sẽ được cấp bằng, rồi được phân công công tác tại trạm y tế các công xã. Mặc dù mỗi đội chỉ có một suất, nhưng ứng cử viên cho Ngũ Lý Đồn sẽ chỉ là Lai Đệ thông qua bỏ phiếu dân chủ, dù sao cô đã cung cấp thuốc và điều trị miễn phí cho mọi người trong một thời gian dài, chỉ với sự ưu ái này, mọi người đều không thể để chọn bất cứ ai khác.

Trong cuộc cách mạng hai năm qua, cảnh sát và bác sĩ đều được phân cấp, sáu tháng qua mọi chuyện mới khá hơn, tuy nhiên, nhân tài y tế vẫn thiếu, đặc biệt là ở cấp công xã cơ sở. Thật sự có thể vượt qua kỳ thi và trở thành bác sĩ, thì sẽ được cung cấp thực phẩm, về sau toàn bộ đại đội cũng theo đó được nhờ.

Đến rồi đến rồi, rốt cuộc đã đến!

Tần Lai Đệ không khỏi vui mừng, kiếp trước cô dựa vào việc vượt qua lớp đào tạo này để bước vào con đường y học, tuy nhiên, địa điểm đào tạo ở kiếp trước của cô là ở thị trấn Lãnh Hà, cô biết rằng làm nông không phải là một nghề lâu dài, nên thời gian qua cô gióng trống khua chiêng xem bệnh cho mọi người, chính là vì để trải đường.

Kỹ năng y tế của cô cho phép cô điều trị bệnh nhân, nhưng nếu không có trình độ học vấn hoặc nền tảng chính quy, cô chắc chắn sẽ bị báo cáo là có ý đồ xấu, nếu hành nghề y trái phép, cô sẽ bị bỏ tù.

Vì vậy, đây chính là cơ hội mà cô đã chờ đợi.

“Được rồi, cảm ơn dì. Con sẽ chuẩn bị tốt, nhất định không làm mất mặt chú dì.”

Vương Lệ Ân sau đó rời đi với nụ cười trên môi, ngân nga một giai điệu nhỏ khi bước đi.

Học là một chuyện, công việc không thể trì hoãn, buổi chiều, Lai Đệ thay quần áo đã tiếp xúc với thỏ, rửa mặt và tay bằng nước xà phòng rồi bước vào chuồng heo.

Trên đường đi, cô còn thu thập những thứ định mang đến cho Hạ Liên Sinh – một gói kim ngân khô và hoàng. Đều là những loại thảo mộc có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, thanh can, sáng mắt, không đáng mấy tiền, ăn vào cũng không gây hại cho người, mục đích chính là để cho người ta biết, anh là hoa đã có chủ.

Liêu Chí Hiền cũng rất ngạc nhiên, anh ta tưởng đó là xúc xích, gà hun khói hay những thứ tương tự, nhưng không ngờ lại chỉ có nhiều hoa dại như vậy, lại chỉ nặng hơn hai cân. “Đừng lo tôi không xách được, sao cô không lấy thêm đi.”

Tần Lai Đệ lắc đầu, cô không phải là đang yêu đương, nếu đem xúc xích và gà hun khói ở nhà cô cũng không được ăn mà đem cho đi, sợ rằng chính cô còn muốn mạng cô.

“Không sao, ở nông thôn chúng ta không có nhiều đồ tốt, cũng chỉ là một ít tâm ý thôi.”

Liêu Chí Hiền gật đầu, tháo kính ra lau, tròng kính đã mòn, một chân bên mắt kính của anh ta sắp gãy, tất cả đều bị buộc bằng dây thừng.

“Anh Liêu cận thị đến mức nào?”

Sau khi tháo kính ra, Liêu Chí Hiền ngay lập tức lộ ra đường nét khuôn mặt thanh tú, anh ta đã đeo kính nhiều năm như vậy nên mọi người đều gọi anh ấy là Liêu bốn mắt. Những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn sau anh ta đều đã kết hôn với thanh niên trí thức khác, hoặc người ở nông thôn, đã có hộ khẩu, vậy mà anh ta vẫn độc thân.

Dù sao, ở thời đại mà con người dựa vào lao động để kiếm sống như hiện nay, không cô gái nào lại muốn kết hôn với một người đàn ông vừa không hấp dẫn vừa không có ích lợi như anh ta.

“Tôi cũng không biết chỉ số, mới đến đây không lâu, mắt tôi đột nhiên mờ đi, nhìn không rõ, nên tôi đến quận ngẫu nhiên lấy một đôi. Tôi đoán năm nay chỉ số lại tăng lên, đã không nhìn thấy rõ nữa.”

Lúc này, việc đeo kính nhìn không được tinh tế, cũng không có ý thức đến bệnh viện để kiểm tra và điều chỉnh bất cứ lúc nào, đều cảm thấy mình có thể dùng được là dùng.

Ngoài ra, tuy anh ta là người Hải Thành nhưng em gái nhà họ Liêu bệnh đã lâu, mẹ anh ta thì không có công việc, bố anh ta thường xuyên phải nhập viện, tiền lương về còn chưa nóng tay đã phải đem đi. Cho đến hôm nay, mấy người trong nhà vẫn còn tụ tập trong ngõ, ngủ trên gác xép… thế nên đừng nói đến tiền dư mà mua kính, ngay cả tiền cưới vợ, Liêu Chí Hiền cũng không có một xu.

Tuy nhiên, Tần Lai Đệ nhớ rằng, sau khi cuộc thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước được tổ chức lại, chỉ có Liêu Chí Hiền trong toàn bộ đội sản xuất Ngũ Lý Đồn được nhận vào đại học, tuy nhiên, sau khi đạt tiêu chuẩn và vượt qua kỳ thi chính trị, thì anh ta lại trượt vào đại học. Vì học đại học thị lực của anh ta không đủ tốt. Người chị thứ hai đã nói với cô điều này khi chị ấy viết thư cho cô, chị ấy còn tiếc hộ suốt một thời gian dài.

Lai Đệ thở dài, duỗi ba ngón tay khua khoắng trước mắt anh ta: ” anh Liêu, anh có nhìn rõ không?”

Liêu Chí Hiền ban đầu nheo mắt, sau đó mở to, “Bốn?”

Tần Lai Đệ cả kinh, khoảng cách ngắn như vậy, khó trách không thể vượt qua kiểm tra thể chất, tuy rằng chỉ cách một mét, nhưng cũng không thấy được chữ “E” trên bảng đo thị lực!

” anh Liêu, nếu anh không phiền, tôi có thể bắt mạch cho anh được không?” Cô luôn cảm thấy bệnh cận thị của Liêu Chí Hiền quá kỳ lạ, dù tiến triển nhanh đến đâu cũng không hề khoa trương như vậy.

Với tốc độ này, vài năm nữa có thể anh ta sẽ bị mù?

Kiếp trước cô đã từng điều trị cho một số bệnh nhân cận thị, nhưng phần lớn đều là cận thị giả ngắn hạn do học sinh tiểu học sử dụng mắt quá nhiều, đây là trường hợp đầu tiên ở người lớn.

Liêu Chí Hiền cũng biết cô biết khám bệnh, ôm lấy tâm lý ngựa sống ngựa chết, dù sao anh ta cũng không đủ tiền mua kính mới, nếu thực sự có thể ổn định bằng thuốc, anh chấp nhận. Nhưng vừa đưa tay ra, chỉ thấy cô đột nhiên cau mày.

“Làm sao vậy, rất nghiêm trọng sao?”

Lai Đệ lắc đầu, nhưng cái nhíu mày của cô vẫn không hề giãn ra.

Liêu Chí Hiền càng lắp bắp hơn, “Ừm, nếu nghiêm trọng thì, thì, tôi, tôi sẽ không chữa. Em gái tôi sức khỏe không tốt, nên không thể ngừng uống thuốc cho em ấy được.”

Tần Lai Đệ không trả lời mà lại hỏi: “Lần cuối cùng anh Liêu nói anh nhìn không rõ ràng là bảy năm trước lúc anh về quê, đột nhiên xảy ra không rõ nguyên nhân, phải không?”

“Phải.”

“Vậy anh hãy suy nghĩ kỹ xem, năm đó anh có từng bị cảm lạnh trước và sau khi về quê không?”

Liêu Chí Hiền suy nghĩ rất lâu, người bình thường không thể nhớ được cơn cảm lạnh bảy năm trước, nhưng anh ta nhớ nó, vì anh ta đã đi tàu xe ba ngày hai đêm, sau đó chuyển sang xe buýt nhỏ trong nửa ngày, rồi đến Vũ Hán, tiếp mới trở về Ngũ Lý Đồn, anh ta bị ốm nặng do không thích nghi được với khí hậu. “Đúng vậy, tôi sốt cao ba ngày, uống thuốc cảm cũng không khỏi. Nếu tôi thường sốt ở nhà, dùng chúng sẽ khỏi.”

Tần Lai Đệ biết mình nói đúng, mạch của anh ta rất nhỏ, đập rất nhanh, nhất định còn sót lại hơi ấm và chất độc.

(Các bạn đọc do truyện mình đăng luôn bị các trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)

“Sau đó chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

Liêu Chí Hiền dùng tay còn lại chạm vào sau đầu, “Kỳ lạ, vài ngày sau cảm lạnh sẽ tự khỏi, nhưng…”

“Anh chỉ bị sốt nhẹ mỗi ngày sau bữa trưa, nhiệt độ sẽ tăng dần theo thời gian. Từ trưa đến tối, sau đó trời tối, sốt nhẹ sẽ giảm dần phải không?”

“Cô, sao cô biết?!”

Liêu chí hiền một bộ vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Lúc đó anh ta không dám nói cho ai biết về triệu chứng kỳ lạ này, vì anh sợ nếu đại đội biết anh có sức khỏe không tốt sẽ không nhận anh ta, và có thể hồ sơ của anh ta sẽ bị trả lại Văn phòng Thanh niên Giáo dục Hải Thành, nên anh ta không dám nói, cuối cùng có thể phải thay thế em gái mình.

Anh ta luôn che giấu những điều mà không ai trong gia đình hoặc bạn bè thân thiết biết, anh ta chưa bao giờ tiết lộ một lời bí mật nào cho các bác sĩ ngay cả khi đi khám bác sĩ nhiều năm như vậy, vậy mà Lai Đệ thực sự có thể biết!

“Cô có cảm nhận được qua mạch đập của tôi sao?”

Lai Đệ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Sau khi cơn sốt nhẹ qua đi, mắt của anh sẽ đột nhiên mất đi ánh sáng phải không?”

“Đúng vậy, tôi cũng đã đến bệnh viện trong huyện, bác sĩ già trung y kê cho tôi một lọ thuốc đại hoàng hoàn, uống xong cũng không thấy đỡ nên tôi đi mua một cặp kính cận thị. ”

Tần Lai Đệ thở dài, đây không phải là thiển cận, đơn giản là do thiếu tiền mà thôi! Chỉ cần có điều kiện đi bệnh viện tốt hơn kiểm tra một chút, cũng sẽ không trì hoãn đến lúc này chứ, đừng nói đến việc mất đi cơ hội vào đại học!

“Anh Liêu, tôi nói thật cho anh biết, tôi có thể chữa mắt cho anh, nhưng anh phải tháo kính ra.”

“Cái gì? Tháo kính ra tôi cũng không nhìn thấy được.” Chưa nói đến việc kiếm công điểm. Những thanh niên trí thức khác có trợ cấp gia đình, nhưng anh ta thì khác. Anh ta không chỉ phải tự kiếm ăn mà còn phải thỉnh thoảng phải gửi một ít cho gia đình anh ta nữa.

“Cái bệnh này của anh có thể trị.”

“Nhưng nếu tôi tháo kính ra, công điểm của tôi làm sao bây giờ?”

“Tôi có thể chữa khỏi nó.”

“Hoàn cảnh gia đình chúng tôi khá phức tạp, nếu không có công điểm, tôi sẽ…”

“Tôi có thể chữa khỏi nó.”

“…”

Liêu Chí Hiền nhìn chằm chằm như một con cá mắc cạn trên biển, đột nhiên đầu óc anh ta quay lại, “Ý cô là, cô có thể chữa khỏi bệnh cận thị của tôi?”

“Đúng vậy, không chỉ có hiện tại bỏ kính ra, mà về sau mãi mãi anh cũng có thể không cần đeo kính.”