Chương 8

“Đại...... Nha......”

Khương Miêu nhìn tiểu cô nương gầy như gậy trúc ở trước mặt, miệng thốt ra tên Đại Nha, thanh âm của cô khàn khàn, môi khô đã tróc da, giống như là người khát trên sa mạc.

“Thím ba, thím còn đau đầu không? Nào, uống nước trước đi.”

Trên mặt Đại Nha tràn đầy lo lắng, bưng vại tráng men cẩn thận từng li từng tí đặt ở bên miệng Khương Miêu.

Sáng sớm hôm nay vì chưa thấy thím ba rời giường cho nên Đại Nha mới đi vào xem một chút, lúc đó thím ba đau đầu dữ dội, cô bé còn định đi gọi mọi người nhưng thím ba không cho, cô nói ngủ một giấc là được. Cứ tưởng ngủ một giấc là xong, cũng giống như lần trước mình phát sốt, chỉ cần đắp chăn trùm đầu ngủ một giấc là tốt rồi. Nhưng rõ ràng hôm nay bệnh của thím ba không giống với lần trước của mình, nếu sớm biết như vậy, Đại Nha đã đi gọi người tới.

Trong lòng Đại Nha rất khó chịu, cũng không ngừng tự trách mình.

Khương Miêu uống rất nhanh, nước chảy vào cổ họng khiến cổ họng đau rát, cô càng uống càng nhanh, ba bốn ngụm liền uống hết một vại nước tráng men, Khương Miêu uống xong nước thì tinh thần mới đỡ hơn một chút.

“Lại rót cho thím một lý khác.”

“Được, thím chờ chút.”

Đại Nha thấy thím ba đã khá hơn, thế là trong lòng liền cao hứng hơn là ăn mật.

Chờ Đại Nha ra khỏi phòng, ánh mắt Khương Miêu lúc này mới thu hồi lại, sau đó đánh giá bốn phía, giống như lần đầu tiên thấy loại phòng này, ánh mắt rất xa lạ.

Gian phòng ước chừng hơn hai mươi mét vuông, hai cửa sổ ở hai bên cửa chính dán đầy báo cũ, mặt tường là tường đất, phía tây căn phòng còn bày một cái tủ dài đã tróc sơn. Bên cạnh ngăn tủ là một bàn dài bằng gỗ, vừa vẹn đặt ở dưới cửa sổ, không có quét sơn cho nên lộ ra bụi bặm, phía trên đặt mấy cái bình cùng một kiện áo khoác ngắn màu xám.

Phía bên tường bắc cũng cũng bày một cái tủ vuông góc sơn đỏ, trên tủ đặt mấy cái chăn màu sắc không quá tươi sáng, bên cạnh tủ còn có cái giá cao hơn một mét, trên giá đặt cái chậu tráng men kiểu cũ in chữ hỉ, phía trên giá còn treo hai cái khăn lông cũ nát.

Sát bên giá rửa mặt trên tường, đóng đinh treo một cái cặp sách màu vàng đất, cặp sách này có vẻ đã rất cũ, nhưng lại được giặc dũ sạch sẽ.

Phía dưới cửa sổ trên tường phía nam buộc một sợi dây thừng trong không trung, phía trên treo quần trẻ con, áσ ɭóŧ trắng của đàn ông...... Xa hơn nữa còn treo cái liềm cùng dây cỏ.

Về phần chiếc giường cô đang nằm, trên giường trải khăn lông màu đỏ, mặt trên in từng đóa hoa mẫu đơn lớn, có vẻ phồn hoa lại tục khí.

Trên giường có hai cái chăn, cái bên trong hiển nhiên không phải của cô, mà cái đang đắp trên người cô lại mang hơi hướng phong cách phương Tây, giống như chắn trong thành phố.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy xà nhà to bằng eo trần trụi trong không khí, phía trên phủ kín mạng nhện, có mấy khối bùn trên tường, lủng lẳng treo ở giữa không trung.