Nhị Nha tranh nhau mở miệng trước Đại Nha, chính là vì muốn tố cáo với chú ba về tình huống của người phụ nữ lười biếng kia, dường như nó cố ý nói trước mặt nhiều người như vậy, để cho mọi người đều biết người phụ nữ kia có bao nhiêu không tốt.
“Cái gì? Mặt trời đã phơi mông rồi, tại sao thím ba của cháu còn chưa đến làm việc?”
Trương Đại Chủy đang nói đến chuyện của Lưu Hồng Mai, nhưng vừa nghe nói vợ của Từ Xuyên còn đang ngủ ngon ở nhà, cũng không chịu đến làm việc, thế là lực chú ý liền bị hấp dẫn.
“Thím, còn có thể tại sao nữa… sợ mệt, dù gì người ta cũng là thanh niên tri thức…được nuông chiều, làm sao có thể giống nông dân chúng ta…”
Nhị nha nói chuyện âm dương quái khí, Đại nha đứng ở phía sau nghe được nó nói như vậy, thì nhịn không được mà kéo kéo tay áo em gái, nhỏ giọng nói: "Thím ba bị bệnh…”
Nhưng giọng của cô bé quá nhỏ, ngoại trừ Nhị Nha ra thì không có ai nghe được, cùng không ai chú ý tới sự tồn tại của Đại Nha, nhất là khi cô bé đứng chung một chỗ với em gái mình.
Đại Nha thấy không ai để ý đến mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt rõ ràng suy dinh dưỡng thoáng cái liền đỏ lên, cô bé cúi đầu, ngón tay gầy đen như chân gà luống cuống níu lấy một góc áo trên người.
“Xuyên Tử, cậu phải quản tốt vợ của mình, là thanh niên tri thức thì làm sao? Trước kia làm thanh niên tri thức nhưng bây giờ là vợ câu, đứa nhỏ cũng đã có, sao còn có thể lười như vậy, bình thường đi làm cũng không bận rộn bằng người khác, nhưng lần này còn trực tiếp không tới… Trong thôn chúng ta nào vợ nhà ai giống như cô ấy, vợ người anh em Cường tử của cậu cũng là thanh niên tri thức, nhưng cậu nhìn người ta xem, hiện tại là tay lão việc lão luyện, nếu không nói thì ai có thể nhìn ra cô ấy là tiểu thư từ trong thành tới.
“Chỉ có người nhà cậu, cũng không phải thím nói chuyện khó nghe, cô ấy đã gả cho cậu được hai ba năm nay, nhưng cứ giữ cái bộ dáng của người trong thành, cậu nói xem làm gì có người như vậy…Bảo tôi nói thì do cậu quá chiều cô ấy, quá coi trọng người ta…”
"Xuyên Tử, thím của cậu nói không sai, người vợ này ngàn vạn lần không thể chiều chuộng, cậu xem giữa ban ngày ban mặt, vợ nhà ai mà không dám đi làm, nằm ở nhà ngủ ngon... Cậu đối với cô ấy quá tốt... Nào có ai thương vợ như cậu..."
Chồng của Vương Tú Nga là Vương Đại Sơn cũng nhịn không được mà nói, nếu là gã thì vợ không nghe lời nhất định phải đánh, càng đánh càng nghe lời, dám không đi làm, đánh một trận là xong, để cho từ nay về sau cô không dám lười biếng nữa.