"Bây giờ người không muốn sống tốt với nhau là anh. Nếu anh muốn sống tốt với tôi thì hãy đuổi mẹ già và chị dâu của anh ra ngoài hết cho tôi, không làm được sao? Hừ..."
Khương Miêu ngồi trên mép giường, khoanh chân với vẻ mặt chua ngoa đanh đá.
"Cô rõ ràng là đang làm khó tôi..."
Đây là lần đầu tiên Từ Xuyên thấy cô chua ngoa không tha thứ như vậy, trước kia cô chưa bao giờ làm khó anh ta.
Lúc đó cô thật hiền lành, thật mềm lòng, thật tốt bụng, thật hiểu chuyện, rất kính trọng mẹ và chị dâu anh ta, căn bản sẽ không nói ra những lời chua ngoa như vậy.
"Chú ba, chú về rồi?"
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Nhị Nha, Từ Xuyên vội đứng dậy, quay lưng lại, thu lại vẻ mặt trên mặt.
Nhị Nha đứng ở cửa thò đầu vào trong nhà thấy con hồ ly tinh kia giống như bà cô ngồi khoanh chân trên giường, còn chú ba của cô ta thì đứng trong nhà.
"Chú ba, chú sao vậy?"
Nhị Nha cảm thấy không khí trong nhà có chút không ổn.
"Không sao, con đến đây làm gì?"
Lúc này Từ Xuyên đã thu lại cảm xúc của mình.
Nhị Nha đến mách tội, nhất thời không biết mở lời thế nào.
"Người đàn bà này, cô ta đánh Cẩu Đản..."
"Tại sao cô ta đánh Cẩu Đản, Cẩu Đản đã làm gì cô ta?"
Từ Xuyên biết nếu không phải Cẩu Đản chủ động trêu chọc cô thì cô sẽ không đánh Cẩu Đản.
Lúc này ngược lại làm cho Nhị Nha cứng họng, cô ta ấp úng mãi mới nhỏ giọng nói.
"Cẩu Đản lấy đá ném cô ta, nhưng là vì cô ta không cho Cẩu Đản bánh trứng gà..."
"Chú biết rồi, con đi nhặt quần áo ngoài sân vào giặt đi."
"Cái gì? Để con giặt?"
Nhị Nha dùng ngón tay chỉ vào mình, có chút không vui nhìn chú Ba nó.
"Trước đây không phải đều là cô ta giặt sao, bây giờ tại sao lại bắt con giặt. Con còn phải làm bài tập."
"Bây giờ thím Ba của con không khỏe, bài tập lúc nào cũng làm được. Trước tiên giặt quần áo ngoài sân đi."
Từ Xuyên nói xong lại liếc nhìn Khương Miêu.
"Sau này, đừng gọi là cái cô này cô nọ nữa. Đây là thím Ba của con, sau này gọi là thím Ba."
Nhị Nha nghe chú Ba nói vậy, tức giận trừng mắt nhìn Khương Miêu.
"Hừ"
Sau đó quay người bỏ đi.
"Cơm trưa tôi nấu, quần áo cũng vừa mới để Nhị Nha giặt rồi. Cô muốn nằm thì cứ nằm đi, chuyện chia gia sản sau này không được nhắc lại nữa."
Từ Xuyên nói xong lời này, không đợi Khương Miêu trả lời liền bước nhanh ra khỏi nhà.
Thái độ của Từ Xuyên thay đổi như vậy, vừa rồi nghe Nhị Nha nói cô đánh Cẩu Đản vậy mà cũng không tức giận. Theo như thường lệ, không phải nên ra mặt bênh vực Cẩu Đản sao?
Đúng rồi, còn để Nhị Nha sau này gọi cô là thím Ba... Từ thái độ của Từ Xuyên đối với cô như vậy, cô biết cuộc hôn nhân này chắc chắn khó mà ly hôn...
"Ai..."
Khương Miêu thở dài, lại nằm vật ra giường.
"Xuyên tử, sao lại là con nấu cơm? Vợ con đâu?"
Bà Từ trở về sau khi làm việc ngoài đồng, đào được một rổ rau dại đang định để vào bếp không ngờ lại thấy con trai mình đang ở trong bếp nhóm lửa nấu cơm.