Chương 2

Lần này đại đội trưởng đi họp công xã quả thật quá tiện nghi cho cô ta, bình thường làm việc như gà mổ thóc nhưng hiện tại cả người giống như mới đánh máu gà, ánh mắt tỏa sáng.

“Các người còn chưa biết sao, chồng của Lưu Hồng Mai ở đầu thôn tây đã chết, nhưng cô ta lại đưa con gái Trần Tiểu Lan đến trường học.”

“Cái gì? Cô ta là quả phụ, đưa con gái đến trường? Điều này sao có thể......”

Lời nói của Trương Hồng Hà thần bí hề hề, khiến cho một mảnh xôn xao. Người đang chăm chỉ làm việc cũng bắt đầu vểnh tai lên, bởi vì trong nhà các cô đều có đàn ông, nhưng lại chưa thể đưa con đi học nổi.

Mà một quả phụ như Lưu Hồng Mai, chồng đã chết, trong nhà không có người lao động cường tráng, nhưng vẫn có đủ tiền đưa con gái đi học?

“Đại Chủy, sao cô biết Lưu Hồng Mai đưa con gái vào trường? cô ta lấy tiền đầu ra? Cẩu Đản nhà tôi náo loạn hơn nửa năm nay, nhưng tôi và cha nó cũng không có tiền đưa nó đi học.”

"Đúng vậy, lúc chồng Lưu Hồng Mai còn sống, cũng vì chữa bệnh mà trong nhà nợ nần ngập đầu, nhưng hiện tại chồng đã chết, cô ta là một quả phụ, lại không thường xuyên đi làm, hai mẹ con nhà này không đói chết cũng coi như phước lớn, huống chi lấy đâu ra tiền đi học?”

……

"Mẹ nó, cô đừng thừa nước đυ.c thả câu, mau nói nhanh…”

Đám người Vương Tú Nga đã sắp nhịn không nổi mà thúc giục Trương Đại Chủy, điều này làm cho Trương Đại Chủy lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người, khiến cô ta cực kỳ đắc ý vì mình biết nhiều hơn bọn họ. Sau khi thấy đám người đã nhịn không được, cô ta mới tiếp tục tiết lộ.

“Nói các người còn không tin, Nhị Nha trở về từ trong trường học đã chính miệng nói với tôi, đứa trẻ đó còn học cùng một lớp với Nhị Nha.”

Đại Chủy vừa nói, vừa nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng thầm thì, đám người Vương Tú Nga nhìn thấy bộ dáng thần bí của cô ta thì nhất thời càng thêm tò mò cùng kích động.

“Đi học thì có gì khó, các người cho rằng hai mẹ con bọn họ không đi làm thì sẽ chết đói ở nhà sao?

“Đừng chỉ thấy chồng Lưu Hồng Mai đã chết, cô ta lại cả ngày ôm yếu không đi làm, nhưng thật ra hai mẹ con bọn họ còn sống tốt hơn những người có đàn ông trong nhà như chúng ta, các người cũng không biết ngày thường người ta ăn cái gì đâu…”

“Hai mẹ con họ thì còn có thể ăn cái gì? Nhiều nhất là bánh ngô rau dại, trấu bánh bột ngô gì đó thôi.”

Thím Chu làm bà mối ở trong thôn nhịn không được mà nói ra.

Đại Chủy nghe như thế thì lập tức bĩu môi nhìn về phía nhà Lưu Hồng Mai, trên mặt chua không chịu được.

“Thím của tôi ơi, người ta không thèm nhìn bánh ngô rau dại, trấu bánh bột ngô gì đó đâu.”