Chương 4: Canh cá

Kỹ năng bơi lội của anh rất tốt, phổi cũng căng tràn sức sống, có thể nín thở lâu dưới nước.

Sau mấy lần trồi lên để thở, trong lưới đã nhanh chóng có một con cá chép lớn.

Anh kéo lưới vào bờ, ném con cá chép lên trên, sau đó lại ngụp xuống nước.

Mãi cho đến khi trời gần tối, anh mới vội vàng dùng dây mây xiên năm con cá lại, tổng trọng lượng ước chừng khoảng bảy, tám cân.

Cả người anh cơ bắp cuồn cuộn, nhẹ nhàng xách về nhà.

Dưới trời chiều, ánh nắng le lói khuất dần.

Nhìn ra bầu trời phía xa, trong lòng anh có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Dù có nhiều tiền của hơn nữa cũng không khiến anh thấy thỏa mãn đầy đủ như bây giờ.

Trên đường trở về, Đổng Kiến Huy nhận ra đã có rất nhiều nhà kéo điện rồi.

Nhà anh thì vẫn dùng đèn dầu hỏa, lại còn là kiểu đốt bữa nay thiếu bữa mai.

Anh xách cá vào thẳng phòng bếp. Nhân lúc trời chưa tối hẳn, anh xách dao ra, thuần thục gϊếŧ cá, sâu đó nhóm lửa lên.

Khói lửa lượn lờ, mùi cá thơm nức mũi không ngừng lan ra khắp phòng.

Lúc trời tối hẳn, Đổng Kiến Huy bê một bát canh cá to vào nhà chính, lên tiếng gọi.

“Mạn Mạn, ăn cơm thôi.”

Một lúc lâu sau, Dư Mạn Linh mới đi ra khỏi buồng ngủ.

Thấy bát canh cá và đĩa cá ngập bàn, cô không lập tức bước đến mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Đổng Kiến Huy bằng ánh mắt thù hận.

Đổng Kiến Huy cũng nhìn vợ. Cô mặc bộ quần áo cũ nát chắp vá, chẳng hề hợp với ngoại hình và dáng người của cô chút nào, khiến anh nhìn mà buồn bực.

Chỉ có anh mới biết dáng cô đẹp đến nhường nào. Ở thời đại thiếu thốn tài nguyên này, ngoại hình của cô có thể gọi là đẹp tuyệt trần, da cũng non mịn đến nỗi có thể nhéo ra nước.

Trông cô chẳng khác gì một viên minh châu quý giá rơi xuống phàm trần.

Kiếp trước anh thanh tâm quả dục mấy chục năm, nên khi nghĩ đến vóc người của vợ mình, một cảm giác khô nóng lập tức ập lên từ bụng dưới.

Lúc này nhìn vẻ cảnh giác của cô, tuy rằng anh rất muốn cùng ngồi ăn với cô, nhưng rõ là nếu anh ngồi đó, chắc chắn cô sẽ không chịu ăn.

“Em ăn đi, trong phòng bếp còn nhiều, anh xuống bếp anh. Không đủ thì anh sẽ lấy thêm cho em.” Nói rồi, anh bèn quay người đi ra ngoài.

Cơ thể Dư Mạn Linh cứng lại, nhìn bát canh cá còn bốc hơi nghi ngút kia, trong lòng chỉ cảm thấy không chân thực.

Trước đây dù trong nhà ăn gì thì anh cũng phải tự ăn no trước đã rồi mới cho cô ăn chút cơm thừa canh cặn.

Lúc này tuy đang rất đói, nhưng cô sợ anh đang ủ mưu hèn kế bẩn gì đó nên không dám tùy tiện ăn.

Cô đi ra ngoài, thấy hai tay anh để trần, bắp chân trần trụi còn dính chút bùn. Anh ngồi xổm dưới cửa sổ, mượn ánh sáng yếu ớt từ trong phòng, bê bát cơm to vùi đầu ăn cá.