Thẩm Y Y cho rằng Lý Thâm cảm thấy cô không nên dẫn mấy đứa nhỏ lên núi, dù sao quá nguy hiểm, vội nói: "Mấy mẹ con em chỉ ở chân núi, muốn nhặt một ít củi."
"Trong nhà hết củi rồi sao?" Lý Thâm nhíu mày, anh nhớ trong nhà ít nhất còn đủ củi cho mười ngày. Anh có tính qua, đến lúc đó ngày mùa thu hoạch đã kết thúc thì anh sẽ đi nhặt.
"Không phải, chẳng phải là sắp vào đông rồi sao? Phải tích trữ nhiều tí." Thẩm Y Y giải thích.
"Vậy cũng không cần em nhặt, chờ vụ mùa được thu hoạch xong anh sẽ đi nhặt." Lý Thâm nói, đi đến bên người cô: "Để anh làm cho."
Thẩm Y Y còn muốn nói cô có thể nhặt, lại thấy anh muốn nhận công việc của cô, chỉ có thể tạm thời bỏ chuyện nhặt củi sang một bên, cô nói: "Không cần, anh mệt mỏi cả một ngày, quay về đi nghỉ ngơi..."
"Anh không mệt." Lý Thâm cầm dao của cô.
Thẩm Y Y sợ dao sẽ làm bị thương nên không dám tranh giành với anh, sau đó Lý Thâm đã thuận lý thành chương nhận công việc của cô: “…”
Đi rồi được rồi, dẫu sao đã nhổ lông rồi, mặc dù mập thì mập, nếu anh hỏi, cô giả bộ ngây ngô lừa dối cho qua là được.
Lý Thâm móc nội tạng gà ra, nhìn về phía cô: "Muốn làm như thế nào?"
"Nội tạng làm canh, thịt gà cắt thành khối." Thẩm Y Y nói: "Dùng để xào."
Lý Thâm gật gật đầu, làm sạch nội tạng.
Thẩm Y Y thấy không có chuyện gì của cô nữa nên rời đi.
Ba đứa nhỏ chơi đùa trong sân, cô vào phòng bếp, hấp cơm, sau đó trở về phòng, vụиɠ ŧяộʍ lấy một bao nấm khô trong không gian ra. Đêm nay chỉ dùng nấm này làm canh, sau đó ném giấy gói vào trong không gian.
Suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy bao nấm, kẹo sữa Đại bạch thỏ, năm cân đường đỏ, năm cân táo đỏ, muối, nước tương và hai bình sữa lúa mạch. Gạo và mì thì không lấy, buổi sáng đã lấy rồi.
Dù sao nếu Lý Thâm hỏi, cô sẽ nói là nhà mẹ cô gửi tới, nhà mẹ cô thường xuyên gửi đồ cho cô, có đôi khi là một bao lớn, cô cầm trở về trong phòng, không ai biết bên trong là cái gì. Như thế, cô đã yên tâm thoải mái lấy mấy cái này ra.
Cách thời gian ăn cơm còn một lúc, Thẩm Y Y rót nửa bình sữa lúa mạch vào ba ly nhỏ, kêu ba đứa nhỏ tới đây uống.
Ba đứa nhỏ uống sữa lúa mạch, cực kỳ mãn nguyện.
Tiểu Bảo là một bé ăn hàng, chóp chép cái miệng nhỏ, nói: "Mẹ, ngọt."
"Vậy sau này mỗi ngày đều cho các con một ly được không?"
"Dạ." Tiểu Bảo đáp, đi đến bên cạnh anh trai của cậu bé: "Anh cả, có phải rất ngọt đúng không?”
"Tàm tạm." Đại Bảo nói, nhìn ánh mắt Tiểu Bảo trông mong nhìn vào ly của mình, bèn đưa ly của mình tới bên miệng Tiểu Bảo, bảo cậu bé nếm thử.
Tiểu Bảo giữ tay Đại Bảo nhấp một ngụm nhỏ.
Nhị Bảo ở bên cạnh thấy vậy, tức giận: "Tiểu Bảo, em tham ăn quá, lại ăn đồ của anh cả rồi, em rõ ràng đã có, em mau trả lại cho anh cả!"
Tiểu Bảo bị anh hai phát hiện mưu kế nhỏ, cười ngây ngô ha ha.
Đại Bảo quát Nhị Bảo: "Nhị Bảo, tại sao em có thể nói Tiểu Bảo như vậy, em ấy là em của chúng ta."
"Nhưng… riêng em ấy cũng có mà, anh cũng chỉ có một ít, anh không thể cứ nuông chiều em ấy mãi được." Nhị Bảo reo lên, tức giận nói với Tiểu Bảo: “Đồ tiểu quỷ tham ăn!”
Tiểu Bảo lại bị anh hai mắng, thở phì phì mà giơ ly của mình lên: "Anh cả, uống!"
Đại Bảo có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo giữ tay Tiểu Bảo uống một hớp nhỏ.
Thẩm Y Y xem toàn bộ quá trình: "..."
Trái tim của cô đã bị hòa tan.
Cô rót nửa ly, cầm qua cho Lý Thâm: "Anh Thâm, anh cũng uống chút đi."
Làm việc khổ cực như vậy, phải tẩm bổ nhiều hơn.
Lý Thâm luôn chú ý động tĩnh bên cô, đương nhiên cũng biết cô lấy rất nhiều thứ ra, còn rót cho ba đứa nhỏ sữa lúa mạch, nhưng không ngờ cô sẽ lấy cho mình, lòng anh có hơi phức tạp, anh từ chối: "Không cần."
"Uống đi!" Thẩm Y Y kiên trì nói, thấy trong tay anh đang xử lý nội tạng, bèn đặt sữa lúa mạch bên môi anh, ý bảo anh há mồm: "Tự mình uống nửa ly, ba đứa nhỏ cũng uống hết non nửa ly rồi, uống nữa một hồi sẽ không ăn được cơm, nếu như anh không uống, ly sữa lúa mạch này sẽ lãng phí.”