Lý Thâm đi rồi, Thẩm Y Y lập tức bỏ đậu xanh vào nấu, sau khi nước sôi được một lúc thì lại bỏ gạo vào, chờ cháo đã chín vừa vừa thì mới bỏ đường đỏ vào. Sau đó múc ra bỏ vào trong một cái thau lớn đã đặt sẵn trên mặt nước nhằm hạ nhiệt độ.
Cùng lúc đó, cô dẫn theo ba củ cải trắng nho nhỏ dọn dẹp trong ngoài căn nhà, phòng ốc, nhà chính, phòng bếp, sân nhỏ... Đám củ cải trắng hào hứng sục sôi, xếp đồ, lau nhà, quét bụi, gần như là tranh nhau làm.
Không bao lâu sau đã vệ sinh đơn giản trong nhà xong.
Nhiệt độ bên ngoài chừng ba mươi độ, Thẩm Y Y và ba đứa nhỏ đều nóng đổ mồ hôi. Sợ cảm lạnh, Thẩm Y Y vội vàng dẫn theo ba đứa nhỏ trở về thay quần áo.
Cháo đậu xanh cũng hạ nhiệt xong, cô thừa dịp ba đứa nhỏ không chú ý, lén lấy từ trong không gian một ít đá nhỏ bỏ vào rồi quấy đều lên.
Cô cầm chén múc một chén cho ba đứa nhỏ, bảo bọn nhỏ chạy tới uống.
Khi trời nóng hầm hập ăn một chén cháo đậu xanh ngọt ngào ướp đá, đây quả thật là mỹ vị nhân gian.
Ba đứa nhỏ ăn cháo, đôi mắt đều híp lại, đặc biệt là Nhị Bảo và Tiểu Bảo, ăn xong còn muốn ăn nữa.
Nhưng Thẩm Y Y không cho ăn, dụ dỗ nói: "Con nít cũng không thể uống quá nhiều, nếu không sẽ bị tiêu chảy, bị tiêu chảy sẽ rất khó chịu đấy."
Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo muốn nói lại thôi bên cạnh, kéo cậu bé vào phe cánh của mình: "Con nói có đúng hay không, Đại Bảo?"
Đại Bảo vốn cũng muốn nói cậu bé muốn ăn nữa, nhưng bị mẹ gọi tên, cảm giác tín nhiệm bỗng sinh ra. Tuy rằng cậu bé cũng không biết có phải là thật hay không, nhưng mẹ nói thì chắc chắn là đúng rồi.
Vì vậy, nghĩa chánh từ nghiêm giáo huấn hai đứa em trai bé bỏng, nói: "Mẹ nói đúng, ăn nhiều quá sẽ tiêu chảy, không thể ăn nhiều được. Em thấy anh cả của em đã không ăn nữa rồi không.”
Vốn Nhị Bảo, Tiểu Bảo còn muốn chơi xấu, chép miệng: "Mẹ, vậy bọn con không ăn nữa."
"Ngoan." Thẩm Y Y hài lòng, không phải cô không để cho bọn nó ăn, mà là bọn nó đều quá nhỏ, dù sao cũng là đồ tính hàn, trẻ con uống nhiều quá dễ bị tiêu chảy.
Cô lại lấy hộp cơm bằng nhôm nguyên chất được lôi ra trong lúc quét dọn, mặc dù có hơi cũ rồi, có nhiều chỗ còn lõm vào, nhưng mà tốt ở điểm không gian bên trong lớn, chứa lượng cơm mấy người ăn cũng không thành vấn đề. Sau khi rửa sạch sẽ, cô múc cháo đậu xanh vào, lại cầm thêm mấy cái chén định xách ra ruộng đưa cho Lý Thâm.
Ba đứa nhỏ nghe muốn đưa cháo cho cha thì đều mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, không thể chờ đợi được muốn đi theo.
Thẩm Y Y thấy thời tiết nóng bức nên muốn để cho bọn nó ở nhà: "..."
Được rồi, để mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy ở nhà cô cũng lo lắng.
Sau đó, cô dẫn theo ba củ cải trắng nhỏ xuất phát.
Đồng ruộng bằng phẳng bát ngát, vừa nhìn sang đã thấy cách vài mét sẽ có một người thu hoạch.
Buổi trưa Thẩm Y Y quên hỏi Lý Thâm thu hoạch ở mảnh ruộng nào, chỉ có thể dẫn theo mấy đứa nhỏ đi men theo đường cái. Cô hỏi từng người, nhưng người ta chẳng những không nói Lý Thâm ở đâu, còn thì thầm hỏi dò cô đi tìm Lâm Gia Đống hả.
Thẩm Y Y nhìn kỹ mới phát hiện là thanh niên tri thức của điểm thanh niên tri thức, sắc mặt lạnh nhạt đi: "Không phải, tôi tới tìm chồng tôi, Lý Thâm."
"Chồng tôi", "Lý Thâm" được cô nhấn mạnh, sau đó cô đứng lên, không buồn quan tâm người có vẻ mặt như nhìn thấy quỷ đó nữa, lôi kéo ba đứa nhỏ rời đi.
Đi dọc theo đường cái quan sát, đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cứ cắt một bó lúa là liếc mắt nhìn cô, cắt một bó lúa là liếc mắt nhìn cô.
Thẩm Y Y: "..."
Cuối cùng dưới sự kiên trì không ngừng của cô, cô đã tìm được... Không phải Lý Thâm, mà là cha Lý và mẹ Lý.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy ông bà nội mình thì mừng rỡ cực kỳ, hô lớn.
"Ông nội! Bà nội!"
Tiếng gọi ông bà nội của trẻ nhỏ đã hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, bọn họ đều nhìn về phía bên này.