Đối với một người từ nhỏ đã được ăn uống no đủ giống như Tả Đan Đan mà nói thì thực ra nửa bát cơm này cũng chẳng đáng là gì, nhưng cô cũng biết rằng, ở cái thời đại này cho dù là nửa bát cơm cũng có ý nghĩa như thế nào.
Trong trí nhớ của thân thể này, vào những ngày trước khi đến vụ thu, những người lớn ở trong gia đình đều đã phải sống trong tình trạng gần như đói khát. Ít thấy khi nào có thể được ăn một bữa cơm.
Tả Đan Đan nhớ tới lúc mình còn bé, bà nội thường hay gắp trứng gà vào bát cho cô.
Cho dù điều kiện sinh hoạt dành cho người lớn tuổi thường được ưu tiên hơn nhưng lại vẫn giữ tính cách tiết kiệm như cũ. Mỗi lần như vậy bà nội đều luyến tiếc không nỡ ăn, lại gắp trứng gà bỏ sang bát của cô.
Cô cảm thấy, tâm tư hiện tại của Lý Huệ cũng chẳng khác gì bà nội của cô lúc trước.
Cô cúi đầu ăn hết một miếng cơm trắng, cảm giác hơi khô cứng, nhưng lại mang theo một chút hương vị ngọt ngào. Cô quay đầu lại nhìn vào Lý Huệ và nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
Khuôn mặt của Lý Huệ vui hớn hở, so với việc bà ta được ăn cơm còn thấy hài lòng hơn nhiều.
Tả Thanh ngồi ở phía dưới cô dùng ánh mắt u ám liếc nhìn mẹ mình và em gái đang há mồm ăn những miếng cơm to, sau đó lại cúi đầu xuống im lặng ăn cơm.
Từ Phượng Hà lại không hề phát hiện ra tâm tư của cô con gái lớn nhà mình, vì trong mắt của bà ta, cô con gái lớn này chính là một đứa đầu đất dù có bị đánh cho ba gậy thì cũng chẳng dám ho he tiếng nào nên không cần phải quan tâm tới.
Bà ta đặt bát đũa xuống, quẹt miệng một cái rồi nói: "Mẹ à, con thấy thân thể của nó cũng đã tốt hơn rồi, có thể xuống ruộng làm việc được rồi đấy. Phần công việc được phân đến cho nhà mình cũng không ít, mà con gái đã lớn như vậy, cũng nên bắt tay vào phụ giúp gia đình."
Tả Đại Thành vừa sang phần cơm cho vợ vừa há mồm một ngụm lớn ăn hết chỗ cơm còn lại, trong lòng còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng như thế nào, nghe thấy câu nói này của chị dâu, ngay lập tức cảm thấy lo lắng: “Nhưng vết thương của nó vẫn còn chưa khỏi hẳn, nếu đi làm việc có thể sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, chú Thủy Sinh cũng đã nói, muốn tìm một người trẻ tuổi để đi đón các thanh niên trí thức, nói rằng muốn cho Đan Đan đi.Tôi đang định nói với mẹ chuyện này đấy. Lại để Đan Đan ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, đến lúc đó sức khỏe tốt hơn một chút, tới lúc đó sẽ cho chúng ta không ít vinh dự."
Những chuyện xảy ra trước kia, Tả Đại Thành thường mở một mắt nhắm một mắt coi như không để ý tới, dù cho bản thân phải chịu vất vả thêm một chút cũng không sao, chỉ cần không liên lụy đến vợ con, ông ta đều có thể cố gắng để làm, mấy ngày hôm trước con gái đã suýt bị mất mạng, vết thương bị sâu như vậy, hai ba ngày làm sao đã lành được. Phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới được.
Tả Hoan ngồi bên cạnh nghe thấy những lời này, hai mắt sáng lên, "Cháu cũng muốn đi."
“Cạch…”
Tả Hồng Quân đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, sắc mặt đỏ bừng lên. “Đi thì có cái gì hay ho! Không ai được phép đi, những lời nói đó của Tả Thủy Sinh có thể tin được sao, rồi đến lúc đó sẽ lại để cho ai ở lại ai chứ?”
Phản ứng này của Tả Hồng Quân thật ra đều khiến cho mọi người đang ngồi ở bàn cơm lúc này đều có chút ngạc nhiên.
Sắc mặt của Tả Đại Thành cũng có chút lúng túng. "Anh à, chuyện này không có gì to tát, chỉ phải đi có một ngày thôi mà. Buổi sáng đi, buổi chiều đã trở về rồi."
Tả Đan Đan cũng dừng ăn, liền nhìn sang Tả Hồng Quân. Trong lòng thầm nghĩ, ông bác từ trên trời rơi xuống này không biết phát điên cái gì đây.
Bà nội Tả cau mày nói: "Đang ăn cơm, ầm ĩ cái gì vậy?"
“Mẹ, con đâu có ầm ĩ, là vì trong lòng con cảm thấy khó chịu.” Đôi mắt đau khổ của Tả Hồng Quân lập tức đỏ lên. Cũng may vì ông ta có nước da màu đen nên nhìn mới không rõ ràng cho lắm.
“Nếu lúc đó không phải con rời đi thì vị trí đấy làm gì còn có phần cho ông ta chứ. Không biết chừng hiện tại con đã làm tới cái chức thư ký công xã rồi cơ.”
Tả Hồng Quân càng nói càng cảm thấy không cam lòng. Lúc trước ông ta đang là một hạt giống tốt, làm chức đại đội trưởng cũng rất tốt, khi ấy tuổi của ông ta cũng không tính là già, hơn nữa còn biết một số mặt chữ, so với các đại đội trưởng khác thì có tiền đồ hơn nhiều. Ở trong mắt của ông ta, úc trước không chỉ bị mất đi cái vị trí đại đội trưởng mà còn bị mất đi cả cơ hội được trở thành lãnh đạo.