Chương 49: Thương Lượng 2

Tả Đan Đan ho khan một tiếng, "Muốn mua lương thực tốt. Được thôi, anh đi tìm lão đội trưởng mua đi, anh tìm xem trong thôn này có nhà nào có được lương thực loại tốt. Anh nghĩ cũng hay, thôn chúng tôi lương thực loại tốt còn dùng để giao nộp thuế lương thực còn không đủ, lấy đâu ra mà ăn?"

Thật ra lương thực tốt cũng có, tuy nhiên mỗi nhà nhiều nhất cũng chỉ chừng mười cân mà thôi. Tả Đan Đan cảm thấy nếu mình lấy chúng ra quá dễ dàng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Hơn nữa còn không bán được giá tốt.

Lý Thần Lượng buồn rầu vô cùng, "Hạt kê, hạt ngô cũng được."

"Cái này thì được, trong nhà chúng tôi tuy không có, nhưng tôi có thể đi tìm của người khác một chút."

Cao Vĩ nói: "Tự chúng tôi cũng có thể làm được."

"Ôi, vậy thì các anh tự làm đi. Ở trong cái thôn này là tôi quen thuộc hay các anh quen thuộc? Hay là nói như nhà ai có thể nguyện ý cùng thanh niên tri thức các anh trao đổi lương thực vậy. Đến lúc đó bị người khác biết được, ai dám gánh vác cái trách nhiệm đầu cơ trục lợi này chứ? Tôi nói với các anh, đây là tôi phải chịu mạo hiểm rất lớn. Nếu các anh không tình nguyện, chuyện lương thực tôi cũng không muốn đổi. Dù sao ở cái nông thôn này dùng tiền cũng chẳng để làm gì."

"Cô nhóc này..." Cao Vĩ vừa nghe xong, anh ta tức giận không nói lên lời.

"Đại Vĩ, cậu tranh cãi với một cô nhóc làm cái gì chứ." Lý Thần Lượng giả bộ nói với Cao Vĩ một tiếng, lại tới gần Tả Đan Đan một chút.

"Đồng chí Đan Đan, cậu ta không biết nói chuyện, đừng phí lời với cậu ta. Cô nói với tôi là được. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô là một cô nương tốt hiền lành. Nếu không thế này đi, trước tiên cô cứ chuẩn bị lương thực nhiều một chút, tôi sẽ đưa tiền cho cô bằng với lần trước."

"Đừng nói đến chuyện tiền nong, tôi không thích nghe." Tả Đan Đan liếc anh ấy một cái, "Tôi là đổi, có hiểu hay không? Loại chuyện đầu cơ trục lợi này tôi cũng không thể dính dáng."

Lý Thần Lượng: ".." Không trả tiền cho cô, cô còn muốn đổi sao?

Anh ấy tức giận nói: "Được, tôi đổi lương thực, lần này cho đổi nhiều một chút."

"Đổi bao nhiêu?"

"Rất nhiều, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tôi lấy hết." Cao Vĩ nói tiếp.

Tả Đan Đan nhíu mày, cô liếc nhìn Lý Thần Lượng. Anh ấy gật đầu: "Đúng vậy, có bao nhiêu đổi bấy nhiêu. Tôi mua… Đổi hết."



Tả Đan Đan híp mắt đánh giá hai người.

Khẩu khí lớn như vậy cũng không phải là để hai người bọn họ ăn hết. Đây là có lối tắt đó.

"Hai người đổi không phải chỉ là để chính mình ăn đúng không?" Giọng điệu của Tả Đan Đan khẳng định. Đổi lương thực có thể được nhưng chuyện này không hiểu rõ thì cũng không thể làm được. Nếu là có chỗ tốt vậy thì mọi người phải cùng nhau làm.

Lý Thần Lượng nhìn dáng vẻ thông minh lanh lợi của Tả Đan Đan, anh ấy hận không thể gõ lên trán cho cô một cái. Cô nhóc này vì sao không thể dễ lừa một chút chứ.

Nhưng mà nếu chuyện này không phải Tả Đan Đan thì đúng là sẽ không làm được. Trong thôn này anh ấy không có cơ sở quần chúng, tìm người đổi lương thực, một chút thì có thể nhưng nếu muốn nhiều thì cơ bản không có người đổi giúp.

Thời điểm như thế này, anh ấy cũng có chút xem trọng Thẩm Nhất Minh. Đều là thanh niên tri thức, Thẩm Nhất Minh có cơ sở quần chúng rất vững chắc. Thường xuyên có đồng bào mời anh đi ăn cơm. Ở chỗ này bây giờ lương thực tốt quý giống như vàng, có thể để người khác mời ăn cơm, loại quan hệ này phải tốt tới mức như thế nào chứ.

Chỉ có điều nếu để Lý Thần Lượng cũng giống như Thẩm Nhất Minh đi lấy lòng người ở trong thôn, anh ấy cũng không muốn đi làm. Vốn dĩ chính là không muốn ở trong thành phố bị người khác quản tới quản lui, mới đi tới cái nông thôn này. Nếu chỉ vì một chút chỗ tốt, khiến cho chính mình phải diễn chút giả tạo, việc này quá khổ cực đi.

Đối với cái người tên Tả Đan Đan ở trước mặt này coi như có chút quan hệ tốt với mình, thật sự Lý Thần Lượng cũng không thể lừa gạt cô, "Chính là người nhà chúng tôi ở tỉnh thành cũng cần lương thực. Tốt nhất là lương thực loại tốt. Lương thực loại tốt ở trong thành phố cũng rất quý hiếm, trong nhà ăn không đủ."

Trong lòng Tả Đan Đan mắng một trận. Lương thực loại tốt còn không đủ ăn. Thời đại này nhà ai có thể có lương thực loại tốt để đủ ăn chứ. Một năm ăn được hai bữa nhỏ lương thực loại tốt đã cười thầm rồi.

Vậy mà nhà anh ta dùng lương thực loại tốt để ăn cơm bữa đấy.

Tuy nhiên lời của Lý Thần Lượng đã mở ra cho Tả Đan Đan một cánh cửa. Có rất nhiều chỗ tốt, tựa hồ đang hướng tới chỗ cô vẫy vẫy tay.

Cô nghiêm túc nhíu mày, "Thực ra thì các người cần bao nhiêu cân, có mấy lời trước tiên tôi muốn nói rõ ràng, nhất định phải dùng phiếu để trao đổi. Phiếu lương thực hay phiếu công nghiệp đều được."

"Được được được, không phải là tem phiếu sao, có rất nhiều mà." Lý Thần Lượng khoe khoang nói.

Điều kiện sống của người nhà của bọn họ cũng không tệ lắm, đơn vị chính thức còn có thể thiếu mấy tờ tem phiếu kia à?