Chương 48: Thương Lượng 1

Mặc dù Tả Đan Đan không kích động giống như mọi người, nhưng thấy hình ảnh này thì trong lòng vẫn không thôi xúc động. Cuộc sống trong tương lai của thế hệ sau có của cải vật chất phong phú, ai có thể cảm nhận được thế hệ này con người khó khăn, đối với việc được ăn no bụng cũng chính là một khát vọng.

Tả Đan Đan chỉ nhớ khi còn bé, đồ ăn còn dư lại ở nhà ăn, bà nội luôn không bỏ đi. Tả Đan Đan từ nhỏ đã không thích ăn đồ thừa và cơm thừa, có một lần lén lút đổ đi. Sau khi bà nội biết, bà tức giận suốt hai ngày không để ý đến cô.

Lúc đó cô cảm thấy bà nội thật cố chấp, hiện tại cô đã hiểu được cảm nhận của bà.

Quá nghèo, quá đói mới biết được lương thực rất đáng quý.

Tả Thủy Sinh tìm một ít người trẻ tuổi khỏe mạnh ở trong thôn đẩy xe ngựa cùng đi giao thuế nông nghiệp ở công xã. Các hộ đều về nhà chờ buổi chiều phân chia lương thực.

Tả Đại Thành cũng đi chung. Ở trong thôn, ông thuộc số ít người biết chữ, bình thường lúc làm việc cũng rất cẩn thận nên Tả Thủy Sinh luôn coi trọng ông. Có chuyện gì cũng hay gọi ông đi cùng.

Sắc mặt của bà nội Tả vui vẻ dẫn cả nhà họ Tả cùng những người khác về nhà, mang những cái túi để đựng lương thực của nhà mình vứt vào trong sân. Đợi ăn xong cơm trưa lại đi nhà kho để nhận lương thực.

Từ Phượng Hà bực bội không lên tiếng đi theo bà cụ làm việc một lát, chờ tới khi làm xong công việc, bà cụ đi vào bếp nấu cơm thì Từ Phượng Hà liền kéo Tả Hồng Quân vào trong phòng.

"Làm sao vậy, ở nhà mà cứ thần thần bí bí, có chuyện gì không thể nói sao?" Tả Hồng Quân cũng vì chuyện phân chia lương thực nên đang vui vẻ ngồi xổm ở trong sân rút tẩu thuốc, lúc ông ta bị vợ kéo vào trong nhà cũng không có phản ứng gay gắt lại.

Từ Phượng Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ông còn có tâm tình mà hút thuốc à, ông cũng không suy nghĩ xem bây giờ nên làm gì. Sắp phải chia lương thực rồi, chúng ta bốn miệng ăn, nhà chú hai ba miệng ăn. Giờ lương thực cũng để ở chỗ của mẹ, đều cùng ăn cơm chung, nhà chúng ta thiệt thòi rồi!"

Không đợi Tả Hồng Quân lên tiếng, Từ Phượng Hà lại bắt đầu tính sổ: "Bên kia còn có Tiểu Thông đi học, mẹ nhất định sẽ cầm lương thực đi đổi thành phiếu lương thực, trên thành phố đồ ăn đều là lương thực tốt, như thế chẳng phải chúng ta sẽ bị lãng phí biết bao nhiêu lương thực ư."

Một thằng nhãi con không phải làm việc gì đã được đi học trên thành phố, vậy mà cả nhà còn phải lo lắng chuẩn bị đồ ăn cho nó nữa. Trước kia khi mà Từ Phượng Hà không phải làm việc còn không cảm thấy gì. Hiện tại bà ta phải cực khổ vất vả đi thu hoạch, cộng thêm con gái Tả Hoan cũng phải đi làm việc nhiều ngày như vậy, trong lòng bà ta càng nghĩ càng thấy không cam lòng.



Vốn dĩ tâm tình của Tả Hồng Quân cũng không tệ lắm, nhưng sau khi giờ nghe những lời này của vợ, tâm tình của ông ta lập tức trầm xuống. Tần suất hút thuốc cũng cao lên, trong phòng tràn đầy khói thuốc lượn lờ.

Trước kia ông ta đồng ý yêu cầu của cha mình, không để nhà này phân ra. Mà sau khi bị chuyện trong nhà của chú hai làm mất đi vị trí Đại đội trưởng, trong lòng ông ta vẫn còn oán hận. Những năm gần đây, ông ta luôn cảm thấy rất mất mặt. Nếu không phải ông ta nhớ tới nguyện vọng của cha mình lúc trước, ông ta đã sớm tách ra khỏi nhà của chú hai rồi. Bây giờ vợ ông ta tính toán tới, trong lòng ông ta ít nhiều cũng không thoải mái.

Đúng vậy, tình cảm của ông ta và chú hai không tốt, làm gì phải nuôi cả nhà bọn họ?

Từ Phượng Hà kéo tay áo ông ta: "Chồng à, rốt cuộc là ông định sẽ làm thế nào?"

Tả Hồng Quân thở dài một hơi: "Đợi ăn cơm trưa xong rồi nói sau."

Ông ta hung hăng hít một hơi thuốc lá, nhả ra ngoài.

Trên ngọn đồi nhỏ bên cạnh sân đập lúa, Tả Đan Đan giả vờ nhặt củi đốt, ở gần đó Lý Thần Lượng cùng Cao Vĩ cũng đang vừa giả vờ nhặt củi vừa nói chuyện. Thoạt nhìn ba người như đang làm chuyện riêng của mình, trên thực tế lại đang lén lút trao đổi về chuyện lương thực.

Tả Đan Đan cảm thấy họ giống như Đảng bí mật vậy, thần thần bí bí.

Cũng không còn cách nào khác, cô thì không muốn để người khác biết chuyện cô đổi lương thực. Lại cũng không muốn để người khác nhìn thấy cô cùng thanh niên trI thức tiếp xúc quá nhiều.

"Lần này thế nào cũng nghĩ cách kiếm thêm một chủ lương thực loại tốt." Lý Thần Lượng kiên quyết nói.

Chỗ bột ngô lầm trước căn bản không đủ dùng, dùng mấy ngày đã hết sạch sẽ. Anh ấy lại nghĩ đến việc tìm mua lương thực của những người khác ở trong thôn . Nhưng lúc này mới biết được rằng lương thực không được phát xuống nên nhà nào cũng không đủ ăn, cơ bản là không có để đổi với anh ấy.

Lần này nói tới việc muốn mua lương thực, anh ấy liền đi tìm Tả Đan Đan. Làm ăn mà, làm với người mới không bằng làm với người quen.