Chương 47: Phân Lương Thực

“Đứa nhỏ này sao lại như vậy?” Lý Huệ nhíu mày nói. Bà thực sự yêu thương đứa cháu gái duy nhất này. Bây giờ bà vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, cô cháu gái này trông đáng yêu như thế nào. Không ngờ, nhiều năm không gặp, tính tình của đứa nhỏ cũng thay đổi.

Tả Đan Đan thở dài: “Mẹ, chắc chị ấy tức giận vì con không giúp chị ấy làm việc nữa. Chúng ta về nhà ăn cơm đi, sau này con sẽ xem thử.”

Lý Huệ lắc đầu, chỉ muốn sau này sẽ tìm cơ hội giáo dục cô ta thật tốt, cũng không không thể để Đan Đan giúp làm việc suốt. Chờ sau khi ngày mùa, không cần phải khoán đến từng hộ gia đình, đến lúc đó cũng không cần phải giúp nữa. Đại đội trưởng muốn nhìn biểu hiện của từng người, nếu biểu hiện không tốt, công điểm nhất định sẽ bị trừ.

Tả Đan Đan nhìn thấy Lý Huệ lắc đầu thở dài, trong lòng cười thầm. Là người thân với nhau mà có thể nuông chiều vô điều kiện sao?

Tả Đan Đan vẫn không tin, khi còn nhỏ, cô không ngoan, hay phá phách, nghịch ngợm, Bà nội yêu thương cô nhất đều dạy dỗ một trận thật nghiêm khắc, nhưng đó chính là đánh thật. Ký ức bây giờ của cô vẫn còn mới mẻ. Cho nên, những chuyện xấu trước kia đều không để người khác phát hiện được.

Mặc kệ Tô Tuyết vui hay không vui, hàng ngày cô ta vẫn như bình thường đến làm việc. Lần trước Lý Huệ nói chuyện với cô ta, không chỉ khiến cô ta cảm thấy tủi thân mà còn cho cô ta biết không thể trông chờ vào Lý Huệ được, muốn sống được phải dựa vào chính mình tự làm.

Có sự ‘khích lệ’ của Tô tuyết, Lý Hồng Binh cũng làm việc giống như thi đấu, với tốc độ phải vượt qua Tả Đan Đan.

Lão đội trưởng rất hài lòng với việc này, ông ấy cảm thấy những đứa nhóc trong thành phố này có thể thích ứng với cuộc sống nông thôn nhanh như vậy, chúng còn có thể làm việc tốt như vậy, tất cả đều do Tả Đan Đan một tay dạy nên. Ông ấy thấy lúc trước giao cho Tả Đan Đan nhiệm vụ này rất là sáng suốt.

“Đan Đan tốt lắm. Chờ ngày mùa xong, ông sẽ viết giấy chứng nhận cho cháu, để cha cháu dẫn cháu đi dạo thành phố.” Tả Thủy Sinh vẫn nhớ chuyện này với Tả Đan Đan.

Tả Đan Đan gật đầu: “Dạ được, cảm ơn ông.”

Ngày mùa cũng chuẩn bị kết thúc, toàn bộ thóc từ đồng chuyển vào sân đập lúa, rồi lại chuyển vào trong nhà kho của đội. Nhà nào cũng bắt đầu bận rộn, vội vàng chuẩn bị nhập thóc mới vào kho. Bà nội Tả để hai cô con dâu may lại chiếc bao bố làm túi đựng lương thực trong nhà cho tốt và quét dọn sạch sẽ lại vò đựng lương thực. Thật ra cũng không cần quét dọn, bên trong sạch sẽ tìm không thấy hạt thóc là được. Bà nội Tả rất cẩn thận, cảm thấy đây là một việc cực kỳ quan trọng.

“Dọn dẹp nhà kho đi, năm tới kho nhà mình sẽ đầy thóc.” Bà nội Tả vừa xoa chiếc bình gốm to như bảo bối, vừa lẩm bẩm.



Cái bình gốm đã rất cũ rồi cũng không có cách nào thay đổi được niềm khát khao về lương thực của bà cụ. Sự sùng bái đã khắc sâu vào trong tiềm thức từ rất lâu rồi, đến lúc này tự nhiên sẽ nhớ lại.

Từ Phượng Hà đang cầm một chiếc túi gai dầu để vá lại, nhìn thấy chiếc bình lớn kia, tâm sự càng nặng nề.

Ngày mùa năm nay, nhà bà ta có tất cả bốn miệng ăn cũng đều được phân chia lương thực rồi. Chú hai bên này chỉ có ba miệng ăn. Đến lúc phân lương thực lại còn phải gộp lại ăn chung với nhau, tính thế nào thì nhà bà ta cũng bị thua thiệt.

Trước tiên phải phân chia lương thực, còn phải đem một phần giao cho bên công xã Đại Hà, làm xong tất cả những chuyện này, công việc thu hoạch năm nay xem như đã được hoàn thành.

Ngày giao nộp thuế nông nghiệp chính là ngày náo nhiệt nhất của đội sản xuất.

Các đội sản xuất đem lương thực lên cân, dựa theo sự phân phối của công xã, sắp xếp từng túi từng túi một.

Thôn nhà họ Tả là đội sản xuất thứ bảy của công xã Đại Hà, bởi vì chất đất không được tốt nên hàng năm đóng thuế nông nghiệp cũng không đủ còn phải dùng hoa màu bổ sung thêm. Bây giờ nói tới đóng thuế nông nghiệp, ai cũng luyến tiếc không nỡ, mọi người giương mắt nhìn, mặt khác lại cũng lo sợ rằng lương thực không đóng đủ.

"Năm nay chúng ta thu hoạch được khá tốt, chỉ dùng năm trăm cân ngô đã bổ sung đủ số cân của lúa mì. Ha ha năm nay, mỗi nhà trong thôn chúng ta đều có thể được chia lương thực."

Sau khi Tả Thủy Sinh làm xong thống kê, ông ấy vui mừng lên tiếng tuyên bố.

"Tuyệt quá, năm nay tất cả chúng cũng có thể được ăn cơm no rồi."

Tất cả mọi người ai cũng vui vẻ vô cùng.

Mỗi năm sau khi vụ thu hoạch kết thúc, vui vẻ nhất là được chia lương thực, lo lắng nhất là sẽ chia không được bao nhiêu lương thực, đợi tới mùa đông, người một nhà phải thắt lưng buộc bụng, cuối cùng còn phải dựa vào lương thực cứu tế để sống. Bây giờ biết có thể được chia lương thực, mọi người kích động đến đỏ cả mắt.