Tô Tuyết nghe vậy, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, "Cô dám! Cô của tôi sẽ không cho cô làm vậy đâu."
Tả Đan Đan sờ cằm mình, "Tôi phát hiện ra, nếu tôi làm như vậy, nhiều nhất là bị ăn mắng một trận, nhưng có thể cô không nhẹ nhàng vậy đâu. Suy nghĩ một chút đi, nói thật xuất thân giai cấp tư sản mà nói, sau này trở về thành phố thì không nhắc đến, nhưng bình thường làm việc chắc chắn phải trao đổi qua lại. Đúng rồi, nếu Lý Hồng Binh biết thân thế của cô, cô nói thử xem cô ta sẽ làm gì, tôi nghĩ cô ta sẽ cảm thấy rất hứng thú với chuyện này."
"…Cô, Tả Đan Đan, cô không thể làm như vậy!" Tô Tuyết sốt ruột hô lên.
Tả Đan Đan vươn ngón trỏ lắc lắc, "Không không, không phải tôi không thể làm, mà là tôi không muốn làm. Nhưng mà, quyết định này phải dựa vào biểu hiện của cô rồi. Nếu biểu hiện của cô làm tôi vừa lòng thì tôi cũng không làm người miệng rộng. Nhưng nếu cô vẫn giống như trước việc gì cũng không làm, mà đợi cha mẹ tôi làm. Vậy tôi chỉ có thể nói ra thôi."
Tô Tuyết nhìn bộ dáng Tả Đan Đan cười tủm tỉm, rùng mình một cái.
Cô ta không nghĩ tới Tả Đan Đan sẽ lấy việc này ra uy hϊếp ngược lại cô ta. Chẳng lẽ cô không phải nên nghe lời người lớn trong nhà, nơi chốn che chở cho thân thích sao?
Cô của cô ta là người an phận, sao lại sinh ra kẻ ti tiện bỉ ổi như vậy?!
Tả Đan Đan nhìn mặt cô ta biến hóa đủ màu sắc, nhướng mày nói, "Sao, nghĩ thế nào rồi? Tôi còn vội trở về ăn cơm nữa."
Tô Tuyết siết chặt tay, lại nặng nề nghiến răng, "Xem như cô lợi hại!"
Nói xong giậm chân thật mạnh, xoay người chạy đi xa.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Tả Đan Đan thu lại tươi cười trên mặt. Khóe miệng lạnh lùng nói một câu, "Muốn chiếm lợi của tôi, không có cửa đâu!"
Chắp tay sau đít khẽ ngâm nga ca khúc nhỏ, chậm rì rì đi về nhà: "Tôi muốn cười, cười thật hả hê…"
"Khụ khụ…"
Bên trong đống lúa mạch cao cao, đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan vô ý. Tả Đan Đan dừng bước chân, mày nhíu lại một chỗ. Mới nãy có người ở gần đây?
Cô nhíu mày xoay người lại, thì nhìn thấy một người đứng lên từ trong đống lúa mạch. Người nọ mặc áo khoác màu xanh lam, trên tay áo còn may miếng vá ngay ngắn, trên người dính bụi bặm. Nhìn thấy Tả Đan Đan quay đầu lại, anh lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Đồng chí Tả Đan Đan. Thật trùng hợp."
Tả Đan Đan nhìn nụ cười như hồ ly của anh, đột nhiên nhớ tới một câu, "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."
Liền quyết định thật nhanh, Tả Đan Đan chuẩn bị lớn tiếng dọa người, xụ mặt nói, "Đồng chí Thẩm Nhất Minh, anh vừa nãy vẫn luôn ở đây sao không lên tiếng? Nghe lén người ta nói chuyện cũng không phải hành vi đứng đắn gì."
Thấy cô tức giận, Thẩm Nhất Minh cũng không sốt ruột, cười nói, "Là tôi tới trước, với lại tôi cũng không tiện lên tiếng." Anh vỗ vỗ túi vải của mình, "Tôi vừa mới ở đây tách hạt lúa."
Tuy rằng Tả Đan Đan đã sắp tiến hành trình tự làm việc lần hai nhưng luôn sẽ có một vài con cá lọt lưới. Chẳng hạn như Tả Đan Đan cũng rất qua loa, cầm đi hạt lúa vụn vặt còn sót lại. Bấy giờ lúa mạch rất đắt tiền, dù cho thu hoạch nhiều, mỗi nhà cũng đừng mong sẽ được phân bao nhiêu. Phần lớn phải nộp lên cho nhà nước, phần nhỏ còn lại mới phân cho các hộ làm lương thực để ăn. Nhưng thật ra Tả Đan Đan biết một vài người già và trẻ nhỏ không thể làm việc sẽ trở về đây nhặt nhạnh, không ngờ Thẩm Nhất Minh cũng làm chuyện này.
Đều ở trong đây làm chuyện không thể trông thấy, Thẩm Nhất Minh không lên tiếng cũng là có lý do.
Tả Đan Đan khụ khụ, "Thanh niên trí thức các anh ở chỗ này cũng thực gian nan. Như vậy đi, chuyện hôm nay tôi xem như không thấy, anh trở về sớm một chút đi. Chúng ta coi như hôm nay chưa từng gặp nhau."
Thẩm Nhất Minh hơi hơi nhếch môi mỏng, "Vừa nãy hình như tôi…"
"Đồng chí Thẩm Nhất Minh!" Tả Đan Đan cất cao giọng, "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cái gì anh cũng không nghe thấy, biết chưa? Anh xem anh là đàn ông đàn ang, nghe đàn bà con gái nói chuyện để làm gì?" Cô còn tính lấy chuyện này chèn ép Tô Tuyết, cũng không thể để Thẩm Nhất Minh nói ra được. Vậy không phải bản thân cô bận việc toi công à.
"Cô nói cũng đúng." Thẩm Nhất Minh gật đầu thuận theo, "Nhưng mà…"
Lỗ tai Tả Đan Đan giật giật, trừng mắt với Thẩm Nhất Minh. Cô đã quyết định biện pháp rồi, không quan tâm Thẩm Nhất Minh nói gì, cô sẽ không bị uy hϊếp.
"Nhưng mà tôi muốn nói, vừa nãy tôi thật sự không nghe thấy gì cả." Thẩm Nhất Minh cong môi cười cười, trong mắt như xuất hiện ngôi sao. Kỳ thật hồi nãy anh có thể không ra mặt. Anh luôn không thích gây chuyện, lại càng không thích xen vào việc của người khác.
Cũng không biết vì sao, vừa thấy vẻ hả hê tự đắc của cô, nhịn không được mà đứng lên.