Chương 36: Tả Đan Đan Đi Đưa Cơm

Khi đi tới sân đập lúa, nhóm nữ thanh niên trí thức đã chậm rãi làm việc.

Tả Đan Đan tay chân nhanh nhẹn mở lương thực được chở tới đây ra.

Cho rằng hôm nay mọi người đều làm việc riêng, Tô Tuyết đột nhiên ôm bụng chạy tới: “Đan Đan, tôi có chút không thoải mái, công việc hôm nay cô có thể làm giúp tôi một chút được không?”

Tả Đan Đan chớp chớp mắt, nhưng mà sắc mặt này của Tô Tuyết so với mấy người ở đây là tốt nhất.

Cho rằng cô không nhìn thấy, nhiệm vụ phân ngày hôm qua của Tô Tuyết còn dư lại nhiều nhất.

“Không thoải mái chỗ nào, nếu không tôi nói với đội trưởng một chút, cô đi khám thử xem? Thuốc bác sĩ đông y của chúng tôi kê cho dùng cũng rất tốt.”

“...” Tô Tuyết trừng mắt nhìn cô, rõ ràng không nghĩ tới Tả Đan Đan vậy mà sẽ từ chối yêu cầu của cô ta.

Tả Đan Đan cười tủm tỉm nhìn cô ta. Cảm thấy đầu óc Tô Tuyết có vấn đề. Vậy mà lại nghĩ tới việc giả bệnh để đẩy phần việc còn dư lại sang cho cô làm. Nghiêm túc tính ra, trên đầu cô còn có vết thương, chính cô mới là bệnh nhân thật sự.

“Nhanh đi làm việc đi, đến lúc lão đội trưởng hỏi tới, tôi cũng không ăn nói được.” Công việc nhẹ nhàng như vậy. Trong thôn có không ít nữ đồng chí muốn làm nhưng cũng không được đâu.

Những người này lại còn kén cá chọn canh.

Thấy Tả Đan Đan kiên quyết không giúp đỡ, Tô Tuyết nghiến răng, rồi quay lại chỗ làm việc của mình. Chỉ là lực trên tay càng ngày càng mạnh giống như có thù với đám lúa mì này vậy.

Có lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua nên sáng nay bà nội Tả cũng không tới đưa cơm mà sắp xếp Tả Hoan đưa cơm đến đây.



Tả Hoan dẩu miệng, trong tay kéo rổ, đưa cho Tả Đan Đan một cái bánh bột ngô.

“Không ăn một bữa cũng không sao.” Cô ta còn chưa ngủ đủ đã bị gọi ra làm việc, trong lòng ít nhiều cũng có chút bực bội.

Tả Đan Đan cầm bánh bột ngô đi qua, vừa ăn vừa ở bên cạnh cãi lại: “Nếu em được ở nhà nằm, một ngày không ăn gì cũng không sao.”

Tả Hoan nhướng mày, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy có người phụ giúp xe ba gác qua đây.

Là hai người trẻ tuổi xa lạ. Một người vóc dáng cường tráng, nhìn có chút ngang ngược. Một người thân hình cao lớn, vẻ mặt ôn hòa.

Tả Hoan nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người con trai nhìn rất ôn hòa.

“Thẩm Nhất Minh, Từ Đại Bằng, sao lại là các anh đẩy xe?” Lý Hồng Binh nhìn thấy người đến, rất nhanh chạy đến giúp họ đẩy xe.

Từ Đại bằng lau mồ hôi, chỉ chỉ Thẩm Nhất Minh nói: “Anh ấy nói chúng tôi tuổi trẻ sức lực khỏe mạnh nên làm những việc khổ cực.”

Thẩm Nhất Minh cười nói: “Những đồng bào kia cũng đã làm nhiều ngày như vậy, chúng ta vừa mới làm, sức lực nhiều hơn bọn họ, làm nhiều chút cũng không sao.”

“Thẩm Nhất Minh nói đúng, người trẻ tuổi chúng ta nên có suy nghĩ như vậy.” Đôi mắt Lý Hồng Binh tỏa sáng nhìn anh.

Nhìn ánh mắt Lý Hồng Binh, đôi mắt Tử Đại Bằng lấp lánh, sau đó nhìn Thẩm Nhất Minh.

Nhưng mà Thẩm Nhất Minh giống như không nhìn thấy, tự mình dỡ lúa mì ra khỏi xe.

“Đồng chí, để tôi giúp anh.” Tả Hoan đột nhiên buông rổ trong tay xuống, chạy tới giúp.



“Đồng chí, anh là thanh niên trí thức mới tới sao, tôi ở trong thôn này, tôi tên là Tả Hoan. Về sau các anh có việc gì đều có thể tìm tôi. Tôi đối với nơi này quen thuộc hơn.”

Nhìn bộ dạng tích cực dốc sức của Tả Hoan, con mắt Tả Đan Đan suýt chút nữa bị loá cho mù luôn rồi.

Lại nhìn khuôn mặt kia của Thẩm Nhất Minh, không thể không nói, gương mặt của Thẩm Nhất Minh tương đối anh tuấn. Đặc biệt là khi anh làm bộ làm tịch cười tủm tỉm, dáng vẻ giống như nhìn ai cũng đang muốn nói tôi thực sự rất thích bạn. Con bé ngốc Tả Hoan này bị mắc lừa cũng thật dễ hiểu. Có thể làm một cô gái lười như vậy chăm chỉ làm việc, sức mạnh của trai đẹp quả nhiên mạnh mẽ.

Có người giúp, đồ đạc rất nhanh được dỡ xuống.

Những người trong đội đưa cơm cho thanh niên trí thức cũng đã đến đây.

Thẩm Nhất Minh cùng Tứ Đại Bằng ngồi ăn tại chỗ ở sân đập lúa.

Tả Hoan thấy anh ngồi ở chỗ này, cũng nhất quyết không chịu rời đi. Ngồi ở bên cạnh cùng anh nói chuyện phiếm.

Tả Đan Đan thấy thế, nhếch miệng, tự mình mang rổ đi đưa cơm. Cô cũng không muốn để cha mẹ mình phải chịu bụng đói mà làm việc.

Nhìn thấy Tả Đan Đan mang đồ ăn tới, người nhà họ Tả đều từ dưới ruộng đi lên.

Nhìn đồ ăn trong giỏ thấy ít, Từ Phượng Hà vừa ăn vừa nói: “Sao hôm ăn đồ ăn ít như vậy, không phải là có người ăn vụng đấy chứ.”

“Chị dâu, Đan Đan nhà chúng tôi không phải là người như vậy.” Tả Đại Thành vẻ mặt đầy mất hứng nói.

Ông bị khinh bỉ cũng không sao, nhưng không thể để con mình phải chịu oan. Nếu lời này truyền đi, về sau người khác sẽ nhìn Đan Đan như thế nào. Thậm chí nói đến người nhà chồng, nếu như nghe qua, về sau sao có thể tìm được nhà chồng tốt.