Lúc này, trên sân phơi lúa đã không còn ai.
Cũng không ai nghĩ đến sẽ có người trộm đồ. Trên thực tế, trị an mấy năm nay tốt đến không thể tưởng tượng nổi, buổi tối ngủ cũng không cần phải đóng cửa, lương thực trên sân phơi lúa đều là của nhà nước, nên không ai dám trộm. Bây giờ cũng không phải nạn đói chết người như trong quá khứ, chỉ cần không đói chết, ai cũng sẽ không vì một miếng lương thực mà để mất mặt ngay trong thôn.
Nhìn thấy cây ngô trải khắp sân phơi lúa, con ngươi trong mắt Lý Thần Lượng sáng quắc, chạy từ từ qua.
Động tác nhanh nhẹn vơ lấy bắp ngô, nhét vào trong túi mình.
"Hai vị đồng chí, các anh còn ở đây làm việc à, ôi, ngay cả cơm cũng không ăn, chạy tới đây làm việc, không hổ là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, có giác ngộ cao, tư tưởng tích cực."
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói trong trẻo.
Hai người đột nhiên dừng động tác lại, Cao Vĩ sợ run cả người.
Lý Thần Lượng khụ khụ, vẻ mặt tự nhiên thả bắp ngô trong tay về lại chỗ cũ, quay đầu lại nhìn, thì thấy Tả Đan Đan đội mũ rơm, hai tay vòng qua ngực đứng ở đó, tựa như cười mà không cười nhìn bọn họ.
Bởi vì lo lương thực bị chim ăn, Tả Thủy Sinh sắp xếp Tả Đan Đan trông coi ở đây. Chút chuyện ấy, đương nhiên Tả Đan Đan sẽ không lười nhác. Trước tiên chạy về đi ăn một cái, rồi nhanh chân chạy qua đây trông coi. Nhưng đúng là cô không nghĩ tới, lá gan của mấy thanh niên trí thức này lớn như vậy, mới đến ngày đầu tiên, đã chạy đi trộm lương thực.
Nếu như bị bắt được, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Lý Thần Lượng híp mắt nhìn Tả Đan Đan, Tả Đan Đan trợn to mắt nhìn anh ấy.
Bên cạnh, trên đầu Cao Vĩ đổ đầy mồ hôi.
Có tật giật mình, hơn nữa còn bị người ta bắt quả tang, không biết chừng có thể phải đối mặt với trừng phạt, khiến anh ta bị dày vò trong lòng, "Cái kia…đồng chí Đan Đan phải không, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."
Tả Đan Đan cười hì hì, "Đó là chuyện của ngày hôm qua, vừa nãy hình như tôi thấy các anh…"
"Không, chúng tôi chưa làm gì cả." Cao Vĩ liên tục xua tay.
Lý Thần Lượng nhìn thấy anh ta như vậy, có hơi chướng mắt, đẩy anh ta qua bên cạnh, trừng mắt nói với Tả Đan Đan, "Này, cô nhóc, cô muốn thế nào?"
Tuy rằng bình thường anh ấy cứng đầu cứng cổ, nhưng cũng không hồ đồ. Cô nhóc này nếu muốn nói ra, vừa này đã la to lên. Còn có thể đứng ở đây nhẹ nhàng nói chuyện sao?
Tả Đan Đan không nghĩ tới lá gan của thanh niên trí thức này thật lớn, trộm đồ bị bắt được, còn có thể tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Nhưng cô cũng không tính làm to chuyện này lên. Trong lòng vòng vo hai vòng, nghiêm túc nói, "Các anh có tiền không?"
Cao Vĩ trừng mắt, "Cô muốn chúng tôi trả thù lao cho cô?" Tổ tiên của con nhóc này ở nông thôn sẽ không phải xuất thân từ thổ phỉ chứ.
Tả Đan Đan trả về ánh mắt xem thường, "Tôi không giống mấy anh. Ý của tôi là, tôi có trữ một ít đồ ăn, nếu các anh cần, tôi có thể đổi một ít cho các anh."
Mấy ngày nay Tả Đan Đan rất sầu, mặc dù ở đây không có tiền cũng không quan trọng, nhưng trên người không có tiền, luôn cảm thấy lo lắng.
Đặc biệt là nhân tố không xác định được ở bên nhà họ Tả quá nhiều, dù sao trong tay cũng phải cầm một ít tiền mới được.
Nghe thấy lời của cô, Lý Thần Lượng và Cao Vĩ liếc nhìn nhau. Lý Thần Lượng híp mắt nói, "Cô nói thật chứ?"
"Tôi lừa các anh thì có lợi gì, đổi hay không?"
"Đổi, đương nhiên là đổi!" Lý Thần Lượng lập tức nói. Có lương thực không đổi là đồ ngu!
Tả Đan Đan chuẩn bị đem lương thực đi đổi lấy tiền, dĩ nhiên là số lương thực mà Bà Nội để lại cho cô ở bên trong vườn trái cây kia. Chút lương thực ở nhà họ Tả, bình thường cô ăn cũng không đủ no, căn bản không thể tiết kiệm.
Số lương thực kia, Tả Đan Đan cũng đã kiểm tra rồi, có thể đủ cho một mình cô ăn trong hai, ba năm.
Cô mang ra một phần lương thực, trước tiên đem đổi lấy ít tiền mang theo người phòng thân, đợi sau này có cơ hội lại đem trái cây trong vườn ra bán tiếp.
Tâm nguyện của Tả Đan Đan rất đơn giản, cũng không mong dựa vào vườn trái cây thần bí này để có cuộc sống đại phú đại quý, chỉ cần có thể sống một cuộc đời đầy đủ sung túc là được.