Chương 29: Được Sủng Ái Mà Lo Sợ

Tả Đan Đan nghe thấy thanh âm, quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Tô Tuyết. Trong bốn cô gái, Tô Tuyết và người tên Lưu Lỵ Lỵ không thể nghi ngờ là hai cô gái có dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Khác với Lưu Lỵ Lỵ kiều mị, Tô Tuyết mang vẻ đẹp sáng ngời, da trắng mắt to. Lấy thẩm mỹ bây giờ mà nói, loại hình như Tô Tuyết chắc chắn được nhiều người thích.

Nếu không phải lần trước nhìn thấy Tô Tuyết cãi nhau, còn hiện vẻ ngang ngược, ngay cả Tả Đan Đan cũng khá thích người như thế.

Nhưng mà bây giờ...

"Người thôn chúng ta tốt mà. Đâu có gì kì lạ." Tả Đan Đan nói một câu có lệ, quay người lại tiếp tục làm việc.

Cô không muốn phản ứng lại với Tô Tuyết. Hơn nữa chính cô ta cũng không muốn hiểu vấn đề này.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ký ức có liên quan đến thôn họ Tả rất ít ỏi. Bởi vì quan hệ với nhà họ Lý, cô luôn cảm thấy bản thân cô cũng chính là phần tử xấu. Lại bị ảnh hưởng bởi cái tính nhẫn nhục chịu đựng của mẹ cô Lý Huệ, nguyên chủ cũng dần dần trở nên ít nói, mặc dù trong lòng có chút oán giận với Lý Huệ, cũng chỉ chôn ở trong lòng, cho tới bây giờ chưa từng nói ra.

Ở trong trí nhớ ít đến đáng thương của nguyên chủ, tựa hồ vẫn cho rằng người thôn họ Tả đang bài xích cô. Nhưng từ biểu hiện bên ngoài của người thôn họ Tả thì lại hoàn toàn không giống như vậy.

Mượn chuyện của Lý Huệ mà nói đi, Lý Huệ là phần tử xấu, cho dù lập gia đình, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút. Nhưng ngoại trừ việc Tả Hồng Quân đã bị đánh mất vị trí Đại đội trưởng ra, tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng tới những việc khác, nên làm gì thì làm.

Tả Đan Đan cũng cảm nhận được, Đại đội trưởng Tả Thủy Sinh này cũng không nhằm vào nhà bọn họ.



Trong lòng Tả Đan Đan cảm thấy khó hiểu. Nếu người thôn họ Tả đã không để ý đến giai cấp của Lý Huệ, vậy vì sao Tả Hồng Quân lại cho rằng bởi vì nhà họ Lý nên mới đánh mất vị trí Đại đội trưởng. Mà bà cụ đối với người con dâu Lý Huệ này, bao gồm cả cháu gái ruột là cô, bà ta cũng không thích.

Thậm chí chính bản thân Lý Huệ vẫn sống trong sự tự ti, nhẫn nhục chịu đựng.

Tô Tuyết không nhận được đáp án mong muốn, trên mặt lộ ra vài phần không vui nhưng nghĩ đến ý đồ của mình, trong lòng chịu đựng tiếp tục nói, "Tả Đan Đan, nhà các cô là phần tử xấu, cuộc sống trong thôn họ Tả cũng không bị ảnh hưởng ha. Tôi thấy, nhà các cô mỗi ngày trải qua không tệ lắm. Tôi nhìn khí sắc của cô, có khi còn tốt hơn những người khác trong thôn nhiều."

Khí sắc của một người chính là thứ không thể lừa được nhất. Không đợi Tả Đan Đan trả lời, trong lòng Tô Tuyết đã cho rằng nhà họ Tả trong thôn này cũng không tệ lắm.

Tả Đan Đan thấy cô ta cứ hỏi tới hỏi lui mãi, không biết cô ta có mục đích gì nhưng ở trong lòng vẫn biết rõ khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Cười giả tạo nói, "Vận động nhiều khí sắc tự nhiên là tốt rồi. Cho nên đồng chí Tô Tuyết, cô vẫn nên nhanh chân làm việc đi, tranh thủ làm nhiều việc chút, một lát nữa sẽ được phân nhiều lương thực hơn, cuộc sống của mấy người cũng sẽ tốt hơn. Nhìn đồng chí Lý Hồng Binh đi, đã sắp thoát khỏi đống lớn lúa mạch rồi kìa."

Cô hất cằm về phía Lý Hồng Binh.

Trên mặt Lý Hồng Binh đều là mồ hôi, vẫn biểu hiện giống như một người đàn ông, không có vẻ làm bộ làm tịch, ngược lại kéo tay áo lên làm việc, có vẻ tràn đầy nhiệt tình.

Mặc dù Tả Đan Đan có ác cảm với tính tình quá khích của cô ta, cũng không thể không bội phục, so ra thì cô gái mạnh mẽ này hơn ba cô kia nhiều.

Lúc này mới giống một thanh niên trí thức bình thường.



Tô Tuyết quay đầu lại nhìn bộ dạng của Lý Hồng Binh, cắn môi. Hừ, cô ta mới không thèm giống Lý Hồng Binh, khiến bản thân vất vả như vậy.

Lại không có chỗ tốt gì.

Dù sao làm nhiều hay làm ít, một lát nữa cũng như nhau thôi.

Lao động buổi sáng rất nhanh đã xong.

Mặt trời mới vừa mọc, ở hai bên đồng ruộng đã có người đưa đồ ăn đến. Các nhà các hộ đem bữa sáng đến cho những người làm việc bên ngoài, ăn nhiều mới có sức tiếp tục làm việc.

Người đưa cơm cho nhà họ Tả chính là bà nội Tả. Trong tay bà ta chính là rổ thức ăn, trên mặt mang theo vài phần tươi cười đắc ý.

Người giống như bà ta ở cái tuổi này không cần làm việc, chứng tỏ rằng sức lao động trong nhà nhiều, con cháu hiếu thuận, đây là chuyện rất đáng tự hào.

Đoán là lúc ở nhà Tả Đan Đan có nhắc đến chuyện nấu cơm, nên lúc này bà nội Tả mới đưa cho cô một quả trứng gà luộc.

Tả Đan Đan nhìn thấy quả trứng duy nhất đó, có hơi ‘được sủng ái mà lo sợ’.

Nhưng mà ngoại trừ quả trứng gà này, bà cụ vẫn không nói với cô một câu nào, xụ mặt đem rổ đi mất.