Ngược lại là một thanh niên cao to ở bên cạnh anh mất hứng nói, "Lý Thần Lượng, mẹ nó anh đừng có mà bắt nạt người hiền lành. Vì tính khí của anh Nhất Minh rất tốt nhưng tôi thì sẽ không nhịn anh đâu. Cho dù cha anh là người của bộ quốc phòng thì sao chứ, Từ Đại Bằng tôi cũng không sợ anh."
"À thì mọi người có thể đừng ồn ào nữa được không." Một một nam thanh niên trí thức đeo kính, từ đầu tới giờ vẫn luôn cúi đầu lên tiếng khuyên nhủ. Vẻ mặt anh ta sợ hãi, còn có mấy phần căng thẳng.
Từ Đại Bằng còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng bị Thẩm Nhất Minh ngăn lại. Thẩm Nhất Minh quay đầu, nhìn thẳng vào Tả Đan Đan đang ở một bên xem náo nhiệt, "Đồng chí, cô có thể nói qua cho chúng tôi biết một chút tình hình của thôn nhà họ Tả không, chúng tôi vừa mới tới, cũng muốn tìm hiểu rõ một chút."
Đang xem kịch vui bị bắt tại trận, sắc mặt Tả Đan Đan hơi lúng túng một chút, sau đó cười híp mắt nói, "Không thành vấn đề, mọi người muốn biết gì, tôi liền nói cho mọi người nghe cái đó. Người trong thôn chúng tôi không nhiều, cũng chỉ có khoảng ba trăm người, người đánh xe phía trước chính là Đại đội trưởng của đại đội sản xuất thôn chúng tôi, con người khá tốt, công việc chính của mọi người sau này đều do lão đội trưởng sắp xếp. Đúng rồi, chỗ ở của mọi người cũng đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, đều là những căn nhà rất rộng rãi sáng sủa..."
Cô hoàn toàn thể hiện ra giọng điệu mộc mạc chất phác của một cô gái trong thôn, thần sắc trên gương mặt vừa nhiệt tình lại vừa chân thành.
Diễn kịch thôi mà, ai mà chẳng biết. Dù sao tất cả mọi người cũng đều là diễn viên thiên tài cả mà.
Chỉ có điều lần này tới bốn nữ đồng chí, còn có năm nam đồng chí này, nhìn qua cũng thấy đều không phải là những người an phận đâu. Lão đội trưởng sau này có thể lại phải đau đầu rồi.
Tả Đan Đan nói năng lộn xộn nhưng vẻ mặt của Thẩm Nhất Minh tươi cười lắng nghe, không hề có vẻ gì là mất kiên nhẫn, khiến người ta không nhịn được mà muốn phát cho anh ta một tấm thẻ “người tốt”.
Lý Thần Lượng nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, trợn trắng mắt, sau đó người liền hơi run rẩy.
Ngồi ở phía trước của xe, Tô Tuyết thấy dáng vẻ hai người trò chuyện thật vui vẻ, cau mày, lộ ra mấy phần không vui."Thẩm Nhất Minh và một đứa nhà quê ở nông thôn thì có cái gì hay mà nói chứ."
Nghe được lời của cô ta, Lý Hồng Binh cũng quay đầu nhìn một cái, trên gương mặt nghiêm túc cũng hiện lên mấy phần ghen tị.
Tả Đan Đan cũng không hề hay biết chính mình đã không cẩn thận mà trở thành kẻ thù chung của mấy nữ thanh niên trí thức.
Nhiệm vụ lần này cô đi ra ngoài chính là để đón tiếp những thanh niên trí thức này cũng nhân tiện giới thiệu cho bọn họ tình hình ở trong thôn, để cho bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt một chút, sau khi tới nơi thực hiện là có thể lập tức bắt tay ngay vào công việc.
Cho nên đối với những câu hỏi của Thẩm Nhất Minh, cô đều biết gì nói nấy không giấu giếm gì.
Không cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, dù sao ngoài mặt thì bộ dáng hai người nói chuyện với nhau đều vô cùng vui vẻ.
Trải qua một quãng đường dài sóc nẩy, rốt cuộc xe ngựa cũng đã tới được thôn họ Tả.
Bởi vì bây giờ đang là lúc làm việc cũng không có bao nhiêu người tới xem náo nhiệt, ngược lại có mấy đứa trẻ con không phải làm việc đến vây quanh khắp bốn phía để đánh giá về những anh chị đến từ trên thành phố này.
Các nữ đồng chí vừa xuống xe ngựa, ngoại trừ Lý Hồng Binh ra thì những người khác đều bắt đầu than phiền về những khó chịu của bản thân.
Nhìn thấy biểu hiện của những nữ đồng chí này, lông mày của lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đều cau chặt thành một đám.
Cũng may các nam đồng chí rốt cuộc là khỏe mạnh hơn rất nhiều, từng người từng người một mạnh mẽ nhảy từ trên xe xuống, chỉ có người thanh niên đeo kính kia là thận trọng từng li từng tí bò từ trên xe xuống dưới.
Thanh niên mặt tròn cười anh ta, "Tôi nói cái tên mọt sách này, anh như thế này cũng quá vô dụng đi."
"Đồng chí Cao Vĩ, tên tôi là Tô Đới, không phải là mọt sách." Thanh niên đeo kính nâng nâng mắt kính của mình.
"Tốt lắm, trước tiên cả ngày hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi đã, sáng sớm ngày mai, tập chung lại ở dưới cây hòe già phía trước sân đập lúa và bắt đầu làm việc, nhớ kỹ, sáu giờ ba mươi phút nhất định phải có mặt, nếu không tôi sẽ khấu trừ điểm công."
Lúc này trên mặt Tả Thủy Sinh cũng không còn lịch sự như lúc trước nữa, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nhìn những thanh niên trí thức mới từ trên thành phố xuống.