Chương 17: Đi Đón Thanh Niên Tri Thức 3

Lúc này Tả Đan Đan mới ló đầu ra, vâng một tiếng, cười tủm tỉm dẫn người lên xe ngựa, "Các đồng chí, mọi người yên tâm, cỏ khô này mới bỏ lên hồi sáng, là cỏ mới của năm nay, còn tỏa mùi này."

Lý Hồng Binh ngẩng đầu, là người đầu tiên lên xe ngựa, Tả Đan Đan cảm thấy cô ta rất giống một liệt sĩ cống hiến hết mình cho công lý.

Tiếp đến Tố Lệ cũng lên xe ngựa. Ngay sau đó là Lưu Lỵ Lỵ. Cuối cùng mới là Tô Tuyết không tình không nguyện. Nhưng Tô Tuyết lúc lên xe, nhìn thoáng qua Tả Đan Đan, ánh mắt lóe lên.

Tả Đan Đan nhíu mày, thật ra không để ý lắm. Nhìn thấy mọi người lên xe rồi, Tả Đan Đan cũng lên xe.

Chờ Tả Thủy Sinh sắp xếp cho các thanh niên trí thức nam xong, mới đánh xe cùng nhau trở về, Tả Mộc Căn và Dương Văn Tân cũng vội vàng lên xe ngựa.

Vừa nãy Dương Văn Tân không đi đón người mà ồn ào đòi đi trấn trên mua đồ, Tả Mộc Căn chỉ có thể bị anh ta lôi kéo đi một chuyến. Cũng may không chậm trễ thời gian.

Trong tiềm thức của Tả Đan Đan rất không vừa mắt Dương Văn Tân, cô cũng nhìn ra, anh ta có hơi xem thường cô, thậm chí là khinh bỉ cô.

Tả Đan Đan cũng biết nguyên nhân. Cô có quan hệ với nhà họ Lý, cả công xã đều biết, đương nhiên Dương Văn Tân cũng biết. Nhưng trong mắt loại ‘nhân sĩ chính phái’ như Dương văn Tân, cô bỗng biến thành kẻ xấu tà ác.

Đối với người như thế, Tả Đan Đan thậm chí còn không thèm giải thích gì cả.

Dương Văn Tân nhìn thấy Tả Đan Đan ngồi ở phía trước xe ngựa, sắc mặt nặng nề, đang chuẩn bị nói gì, đột nhiên ánh mắt ngó qua mấy thanh niên trí thức nữ ngồi phía sau tả Đan Đan, mắt lập tức sáng rực lên.



"Đồng chí Tả Đan Đan, hai ta đổi đi, bên đây đều là đồng chí nữ, nếu trên đường đi xốc nảy, cũng phải có người kìm kẹp lại chứ, một đồng chí nữ như cô hẳn không được rồi."

Tả Đan Đan trừng mắt, nhìn điệu bộ đó của Dương Văn Tân là biết anh ta có ý gì.

Loại chuyện này, Tả Đan Đan đương nhiên sẽ không đáp ứng, "Không sao, mấy đồng chí nữ chúng tôi ngồi chung thì tiện hơn."

Thấy Tả Đan Đan từ chối, sắc mặt Dương Văn Tân có chút xấu hổ, cười cười một cách quái gở "Được, đồng chí Tả Đan Đan, tôi cũng không tranh với cô. Dù sao xuất thân của các người là nhà tư sản, khó có được cơ hội như này."

"Cái gì, xuất thân của cô ta là nhà tư bản?" Lý Hồng Binh kinh ngạc nhìn Dương Văn Tân.

Dương Văn Tân gật đầu, "Đúng vậy, gia đình bên ngoại của cô ta đang ở nông trường cải tạo."

"Sao có thể để kẻ xấu này ngồi chung với chúng tôi? Chúng tôi theo lời kêu gọi xuống nông thôn học tập, để người như thế ở cùng với chúng tôi là muốn hại chúng tôi sao?" Lý Hồng Binh tức giận hét lớn lên.

Ánh mắt của các đồng chí nữ khác cũng phức tạp nhìn Tả Đan Đan, hiển nhiên không muốn ngồi chung với cô.

Tả Đan Đan bĩu môi, đối với loại sản phẩm của thời đại này, thật đúng là có lý mà không nói rõ được.

Được, không phải các người muốn ngồi chung với ‘phần tử tốt’ như Dương Văn Tân sao, tôi thành toàn cho các người còn không được à?



"Sao còn chưa đi?" Tả Thủy Sinh cũng dẫn mấy thanh niên trí thức nam lại đây, chuẩn bị ngồi chung xe ngựa rời đi. Thấy sắc mặt của đoàn người không tốt, hồ nghi hỏi.

Ngay lập tức Lý Hồng Binh không thèm để ý mà nháo nhào lên. Dù sao chính là kiên quyết không đồng ý ở chung với kẻ xấu, bằng không cô ta tình nguyện đi bộ đến thôn họ Tả, thể hiện quyết tâm.

Tả Thủy Sinh nghe vậy, dữ tợn trừng mắt nhìn Dương Văn Tân, hận không thể dùng ánh mắt như dao nhỏ gọt anh ta một trận.

Thứ súc vật này, ức hϊếp người từ thôn họ Tả chúng ta đến tận đây.

Đan Đan có thế nào, cô cũng là người của họ Tả, thôn họ Tả chúng tôi có chung một tổ tiên!

"Tôi thấy mấy người muốn gây sự chứ gì, mới ngày đầu tiên đã gây với chúng tôi." Tả Thủy Sinh nổi giận thật, vì đón đám nhãi ranh từ thành phố tới, ông đã bắt đầu chuẩn bị sớm vài ngày, thậm chí còn cố ý tìm hai phần tử trí thức lại đây đón người. Kết quả lại bị người ta ghét bỏ.

Thấy đại đội trưởng thật sự tức giận, Lý Hồng Binh bỗng chốc có hơi sợ hãi, tuy rằng cha cô ta thuộc tổ cải cách văn hóa nhưng mà quan xưa không bằng quan bây giờ, cũng không thể đắc tội với người ta. Nhưng mà dù không thể tranh luận thêm nữa, cô ta vẫn ngưỡng cổ lên như cũ, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Các đồng chí nữ khác cũng tỏ vẻ cự tuyệt nhìn Tả Thủy Sinh.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Tả Đan Đan thấy thế, cười nói, "Đội trưởng, cháu đề nghị đồng chí Dương Văn Tân ngồi chung với các đồng chí nữ khác. Ông không biết đâu, đồng chí Dương Văn Tân thấy các đồng chí nữ thì vui sướиɠ trong lòng, nếu cho anh ta ngồi chung với các đồng chí nữ, vậy quả thực như cá gặp nước. Bảo đảm sẽ khiến các đồng chí vui vẻ, có khi còn cười đến mức hoa nở tán loạn luôn đó."