"Tôi nói chứ, đây là tạo nghiệp! Đã bảo đoạn tuyệt với cái nhà kia đi sao không làm cho dứt khoát, lại để đứa trẻ phải chịu tội thế này!"
Tả Đan Đan bị đánh thức bởi một giọng nói oang oang, tràn đầy tức giận.
Cô vô thức chạm vào cái đầu đau đớn của mình, sờ thấy băng gạc quấn quanh đầu. Chất liệu băng gạc có vẻ hơi thô, quấn vào khiến cô cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, làm người không thể quá hấp tấp, cũng bởi vì khi cô xuống cầu thang lấy bưu kiện quá vội nên bị té sấp xuống. Cô thậm chí còn nhớ rõ lúc ngã xuống, sau đầu truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng.
Cũng may cô được người phát hiện đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không chắc sẽ mất rất nhiều máu.
Trong nội tâm đang thầm may mắn thì lại nghe thấy xung quanh mình vang lên tiếng nức nở.
“Là mẹ không tốt, mẹ có lỗi với con.”
Thanh âm khàn khàn, ngữ khí lại hết sức đau thương khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái. Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, trong ký ức của cô chưa từng có loại sinh vật “mẹ” này tồn tại.
Tả Đan Đan ngạc nhiên mở to mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt hốc hác và từng trải. Chủ nhân gương mặt hiền lành này vừa nhìn là biết một người dịu dàng.
Không quan tâm có dịu dàng hay không, cô hoàn toàn không quen biết người này!
Điều đáng sợ nhất đối với Tả Đan là đằng sau người này là một bức tường đất, trên bức tường là một cửa sổ nhỏ được mở ra, dùng vải bố rách nát che đi một nửa, ánh sáng trong toàn bộ căn phòng chính là từ phân nửa cái cửa sổ này chiếu vào
Nơi này vừa nhìn đã biết không phải bệnh viện, cho dù là những căn nhà của người dân trên núi cao cũng không tồi tàn như thế.
Nội tâm Tả Đan Đan chấn động mãnh liệt, nằm mơ, cô hẳn là đang nằm mơ!
Trong đầu giật mạnh hai cái, Tả Đan Đan cảm thấy hai mắt tối sầm, lại chìm vào hôn mê.
….
Ba ngày sau
Bên trong nhà lão Tả, Tả Đan Đan đang khom người nhìn mấy tờ giấy ố vàng dán trên tường.
Trên tờ giấy ghi lại rất nhiều tên người và con số.
Lão đại ngày 1 tháng 9, làm việc một ngày, điểm công 10 điểm, lão nhị ngày 1 tháng 9, làm việc một ngày, điểm công 10 điểm... Tam Nha ngày 2 tháng 9, làm việc nửa ngày, điểm công ba điểm.
Từng dãy số kéo dài đến ngày 5 tháng 9, cũng chính là hôm nay.
Lại nhìn góc phía trên bên trái, nét chữ 1974 đó, Tả Đan Đan cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đâu.
Cô thật sự đã trở lại thập niên 1970!
Khi biết mình không phải là bị bắt cóc, mà là trở lại thập niên 70, Tả Đan Đan không biết mình nên vui mừng hay nên khóc. Lúc cô ở thế kỷ 21, mặc dù không cha không mẹ, lớn lên cùng bà nội ở ngoại ô, nhưng bà nội trồng rất nhiều rau và quả, không chỉ nhà ăn không hết mà còn có thể đổi lấy tiền. Cho nên từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô không đến nỗi tệ. Sau đó bà nội bị bệnh qua đời, không chỉ để lại cho cô căn nhà ở ngoại ô mà còn cho cô một căn nhà ở trung tâm thành phố. Ở trong thành phố lớn không cần buồn phiền vì chuyện nhà cửa, chỉ cần kiếm tiền nuôi bản thân, cuộc sống này thật sự quá thoải mái
Cô đang sống rất tốt, tại sao ông trời lại bắt cô đến thập niên 70 chứ...
Khi còn bé, bà nội cũng hay kể cho cô nghe về chuyện quá khứ. Cho nên đối với tình hình những năm 70 cô cũng biết ít nhiều, mặc dù thời đại này tốt hơn thập niên 60 rất nhiều nhưng chất lượng cuộc sống cũng không được tốt mấy.
Lúc này nhà nước vẫn chưa tiến hành cải cách, quốc nội từ trên xuống dưới toàn bộ đều thiếu thốn vật tư. Mặc dù không đến nổi chết đói nhưng muốn ăn no bụng cũng là điều không dễ dàng.
Mà "Gia đình mới" này của cô lại là trong một cái thôn cách xa thành phố. Có thể tưởng tượng được, cuộc sống này khổ cỡ nào.
Hơn nữa bởi vì cô đến, nguyên chủ cũng không biết đã đi đâu, cô đây hình như còn thiếu người ta một cái mạng, món nợ này cũng quá oan cho cô.
"Đan Đan còn chưa khỏe hả, sao lại biến thành bộ dạng này."
Tả Đan Đan thẳng người quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ trung niên mặt dài đi vào. Chính là con dâu cả nhà lão Tả - Từ Phượng Hà.
"Bác, bác cả." Tả Đan Đan hơi cứng nhắc kêu một câu.
Từ Phượng Hà mang một khuôn mặt tươi cười và đầy ân cần nhìn Tả Đan Đan một vòng, sau đó trong miệng chặc chặc nói, "Sao té thành như vậy, một cô gái đang xinh đẹp nếu là té xuống bầm dập mặt mày thì saoì? Mẹ cháu cũng thật nhẫn tâm, bảo cháu đi tặng đồ cho người nhà kia, đây không phải là hại cháu sao?"
Bà ta vừa nói vừa than thở, tỏ vẻ tiếc nuối thay người khác.
Chân mày Tả Đan Đan giật một cái.
Bởi vì kế thừa tất cả trí nhớ của nguyên chủ cho nên nguyên nhân Từ Phượng Hà nói chuyện này, cô đều nhớ.
Mẹ của nguyên chủ Tả Đan Đan là Lý Huệ, lấy cách nói của thời đại này mà nói thì đó là "phần tử giai cấp tư sản". Nhà họ Lý vốn là dòng dõi thư hương ở Tỉnh, mặc dù chỉ là dòng dõi thư hương nhưng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Khi đó cha của Tả Đan Đan là Tả Đại Thành học nghề thợ mộc cho người ta trong Tỉnh, nhân duyên trùng hợp để ý mẹ của Tả Đan Đan Lý Huệ. Cũng không biết trong quá trình đó trải qua chuyện gì, dù sao cuối cùng hai người cũng kết hôn.
Chuyện này còn nhận được sự cho phép của nhà lão Tả và nhà lão Lý.