Chương 48: Bầu Không Khí Đã Khác (2)

"Bác gái, bác thật là lớn gan, may mà gặp tôi chứ gặp người khác so đo vối bác thì có khi bác gặp phiền phức đó. Nhưng mà không thể đổi với bác được, đây là đồ tôi đưa cho chị." Triệu Văn Thao thấy bốn phía không có người, lúc này mới láo liếc nói.

"Sao thằng nhóc cậu lại nhát gan hơn tôi vậy? Bây giờ cũng không giống như trước kia." Bà cụ thấy hắn không chịu đổi thì có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, nói xong câu này thì khoát khoát tay trở về.

Triệu Văn Thao liền tìm đến chỗ chị năm, lúc này chị ấy đang làm việc ở nhà máy kem đánh răng.

Chị năm nghe được thông báo đi ra, nhìn thấy em sáu của mình thì cười.

"Em về nhà chị đi, chị còn hơn hai tiếng nữa mới tan làm." Chị năm mỉm cười giao chìa khóa cho hắn, nói.

"Được, vậy em về nhà trước chờ chị." Triệu Văn Thao cười nói.

Chị năm lại móc tiền và phiếu ra kín đáo đưa cho hắn, nói: "Hiện giờ không biết còn đồ ăn hay không. Nếu như có thì em mua chút gì đó ăn, nếu không thì em ra bên ngoài vòng vòng xem thử, đi đường tới đây chắc là đói bụng rồi đúng không?"

Đúng vậy, lúc đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh, tiệm cơm đã nghỉ bán rồi.

Thế là Triệu Văn Thao chọn ăn bánh bao thịt thơm ngát, hơn nữa còn rẻ hơn ăn bên tiệm cơm kia!

Bánh bao hắn mua được trong giỏ một người phụ nữ, một cái một hào ba.

So với tiệm cơm Quốc Doanh thì rẻ hơn một xu, nhưng quan trọng là phần nhân bánh không hề thua kém!



Cho nên Triệu Văn Thao ăn xong một cái cảm thấy không tệ lại tìm tới, mua thêm hai cái nữa, lúc này bụng mới no được mấy phần.

Thật ra thì hắn còn muốn mua hai cái mang về cho vợ, nhưng mà không có cách nào mang được, nhà quá nhiều người, hai cái bánh bao làm sao chia? Lúc này trời nóng ăn mặc phong phanh, hắn giấu cũng không có chỗ để giấu.

Cho nên vẫn thôi đi, mua thêm một cái cho cháu ngoại gái là được.

Chị năm gả chồng vào năm năm trước, lúc này cháu ngoại gái cũng đã ba tuổi, đang học ở trường mầm non.

Triệu Văn Thao cũng không qua nhà chị năm trước, bây giờ còn sớm, cho nên hắn lại đạp xe đi không ít nhưng nơi khác, trừ bà lão kia hắn còn gặp một số người nữa, cũng đều hỏi hắn lương thực phía sau có đổi hay không?

Trước kia nào dám ở trên đường hỏi chứ, chỉ có thể ở trong hẻm nhỏ hỏi một chút, cho dù hỏi còn phải lén lén lút lút.

Triệu Văn Thao còn cố ý đạp xe đến bên ngoài rạp chiếu phim, quả nhiên liền thấy trẻ nít khoác giỏ đang bán đậu phộng nấu đậu nành xào nhiều hơn trước.

Hắn còn tốn mấy xu mua một phần, thật là đắt, dùng nước muối nấu thôi mà giá tiền đã gấp mấy lần rồi!

Triệu Văn Thao cũng thấy những tên tuần tra kia, trước kia bọn họ nhìn thấy mấy đứa trẻ bán hàng rong kia nhất định sẽ bắt, nhưng mà bây giờ lại nhắm một mắt mở một mắt.

Hắn vô cùng bén nhạy ý thức được, bầu không khí lúc này đã khác!

Điều này khiến trong ngực hắn bùng lên một ngọn lửa!