Bữa trưa này mọi người ăn khá là hài lòng, sau đó bàn ăn cũng được dọn dẹp.
Đại Nha và Nhị Nha chịu trách nhiệm rửa bát đĩa, những người khác thì đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Bởi vì một nửa muỗng cà chưng thịt kia của Diệp Sở Sở, chị bốn vẫn còn lẩm bẩm: “Chỉ có cô ta mới biết đối nhân xử thế, còn mọi người thì không ai biết!”
Anh bốn đã rất mệt mỏi, ngáp một cái: “Em dâu sáu có thể không tiếc mà cho đi, có gì đâu, nếu như em không tiếc thì em cũng có thể đưa ba ăn."
Chị dâu Triệu sẵng giọng: "Tôi thì có bao nhiêu? Còn chẳng đủ cho mình tôi ăn! "
"Đúng, chị hai thì đưa anh hai, chị ba cho Mã Đản ăn. Em không cho anh cũng không cho Tam Nha Tứ Nha ăn, tự ăn một mình.” Anh bốn nói.
Chị bốn nghẹn họng: “Tôi đây không phải muốn ăn ngon chút, rồi sinh con trai cho anh sớm một chút à?”
“Được rồi, mệt cả trưa rồi, đi ngủ sớm chút đi.” Anh bốn xua tay nói.
Anh ta vừa xoay người cái đã ngủ thϊếp đi, chị bốn vốn dĩ muốn nói chuyện với anh ta, giải thích rằng mình không phải là người ích kỷ như vậy, nhưng anh ta mới tí đã ngủ, làm cho chị dâu tư lại thêm tủi thân.
Nếu như chị ta có con trai thì chị ta sẽ sẵn sàng nhường cho con mình ăn nhiều hơn chút rồi, quả nhiên một người phụ nữ không thể không có có con trai, nhất định phải có con trai mới được, nếu không chị ta chẳng có được địa vị gì trong cái nhà này cả.
Chị dâu hai, chị dâu ba thì lại chẳng có tâm tư về chuyện này, hôm nay mệt quá, phải nhanh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy còn phải đi làm cỏ nữa đấy!
Cha Triệu và mẹ Triệu lúc này đang cùng nhau nằm trên giường lò.
Giường lò bên Tàu
Bởi vì nửa thìa thức ăn kia, tâm tình cha Triệu đang rất tốt, mẹ Triệu cũng có thể cảm nhận được, cười nói: “Cũng là do Sở Sở hiếu thảo, nếu đổi thành một người khác, đặc biệt là nhà của thằng tư, còn ước gì trong bát của mình nhiều thêm một chút đấy."
Cha Triệu không nói chuyện, ông nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Tôi thấy nhà của thằng hai với thằng ba, hình như đang có tâm tư ở riêng.” Mẹ Triệu nhỏ giọng nói.
“Có suy nghĩ này cũng là chuyện bình thường, năm đó không phải bà với chị dâu cả cũng làm như vậy sao?” Cha Triệu đáp
"Tôi và chị cả chỉ làm thế khi ba mẹ ông đã đi rồi. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn sống sờ sờ ra đấy!" Mẹ Triệu cao giọng.
Cha Triệu gật gật đầu, vậy cũng đúng, nói: "Hiện tại không thể tách ra được. Con dâu sáu với thằng sáu còn chưa sinh con nữa. Con cái nhà thằng hai với thằng ba cũng đã lớn, phải chia như thế nào thì mới được?"
Mẹ Triệu cũng có suy nghĩ này.
Hiện giờ, một nhà lớn trẻ sống cùng nhau, ăn ở cũng cùng nhau, thậm chí sau khi có con, cả nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nếu chia nhà thì sẽ khác, cho dù chỉ có chia hai nhà, vậy thì cho dù thế nào, họ chỉ cần tự mình sống cho tốt là được.
Mà con cái của lão Nhị với lao Tam cũng không nhỏ, nhưng lão Lục thì chỉ mới cưới vợ, con cái chưa có, nếu chia nhà thì phải làm sao?
Vì vậy không thể ở riêng, trước mắt cứ sống như thế này là được.