Vương Tú Anh đứng trước phòng không ngừng đập cửa, thanh âm so với lúc trước càng hung dữ và vang dội hơn.
Lâm Tiểu Nguyệt chỉ đành thở dài rồi xuống giường, lúc cô đang chuẩn bị mang giày vào, thì lại phát hiện, trong tay cô dường như đang cầm đồ vật gì đó.
Cúi đầu xuống nhìn thử, Lâm Tiểu Nguyệt nhìn thấy trong tay cô đang cầm chính là cuốn sách cô vừa mới đọc trong giấc mơ《Tôi trở thành vợ của một phú nông vào thập niên 70》.
Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng khϊếp sợ!
Cô còn tưởng rằng bản thân mình đang đọc sách ở trong mơ, không nghĩ tới, sau khi cô tỉnh lại, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cuốn sách này lại xuất hiện ở trong tay mình!
Đây thật là một chuyện ly kỳ…
Lâm Tiểu Nguyệt không ngừng hoài nghi, rốt cuộc là cô đang ở trong thế giới của cuốn sách này, hay là cuốn sách này có trong thế giới của cô?
“Lâm Tiểu Nguyệt!”
Thanh âm đòi mạng của Vương Tú Anh nhanh chóng truyền đến chui thẳng vào trong tai của cô.
“Đang mặc quần áo, chờ một chút.”
Lâm Tiểu Nguyệt nhanh chân đi xuống giường, cô đã dành vài ngày để quan sát và nắm rõ khắp các ngõ ngách trong căn phòng này rồi. Cho nên khi cô chạy nhanh xuống giường liền đem cuốn sách《 Tôi trở thành vợ của một phú nông vào thập niên 70 》nhét xuống dưới đáy tủ quần áo.
Quyển sách này quá mức hiện đại hoá, không thể tồn tại trong thế kỷ này được, càng không thể để cho người khác ohast hiện ra cuốn sách này.
Sau khi cất dấu xong cuốn sách, Lâm Tiểu Nguyệt lúc này mới an tâm đi ra mở cửa, đi ra ngoài. Khi cô quay đầu lại nhìn Nhan Dương đang ngủ say sưa ngon lành, thì cô càng cảm thấy tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Thật sự là cô cảm thấy ghen tị với người này quá…
Buổi sáng hôm nay, Vương Tú Anh mang Lâm Tiểu Nguyệt đi tới đồn công an đăng ký hộ khẩu, lại đi đến chi bộ thôn tìm đại đội trưởng đem tên của cô ghi vào dưới danh nghĩa Nhan gia.
Như vậy, buổi chiều hôm nay sau khi Lâm Tiểu Nguyệt làm công xong, thì điểm cộng mà cô làm được sẽ tính vào Nhan gia.
Trên đường đi, Vương Tú Anh đã nói rất nhiều chuyện với Lâm Tiểu Nguyệt.
Đầu tiên, bà ta cảnh cáo Lâm Tiểu Nguyệt hiện tại đã là người của Nhan gia rồi, nhà mẹ đẻ không chứa nổi cô, nói như vậy coi như bóp chết đi suy nghĩ muốn về nhà của cô.
Lúc sau, bà ta mới nói về tình huống của Nhan Dương cho Lâm Tiểu Nguyệt biết. Nói cô phải quan tâm chăm sóc Nhan Dương như thế nào, rồi hiện tạo ở trong Nhan gia đan có bao nhiêu phòng.
Còn về phần bà nội nhà họ Nhan, thì vị bà nội này vẫn đang còn khỏe mạnh. Lại nói thêm về Nhan gia còn có ba người con trai, và hai người con gái đầu đều đã gã ra ngoài hết rồi.
Còn về phần cha của Nhan Dương, Nhan Đại Dũng chính là người con trai thứ ba ở trong nhà.
Người có thể làm chủ Nhan gia có hai người, chính là anh cả Nhan Đại Quân và vị bà nội hiện đang còn khỏe mạnh kia. Trừ cái này ra, còn có người anh thứ hai - Nhan Đại Lâm.
Còn về những đứa trẻ đồng lứa với Nhan Dương, thì có một người em trai đã kết hôn rồi.
Bởi vì tình huống liên quan tới đầu óc của Nhan Dương trở thành gánh nặng, hơn nữa căn bản là không có cách nào có thể kiếm được điểm công cho gia đình, cho nên, mọi người mới tìm cho anh một người vợ, coi như là giảm bớt một phần nào đó gánh nặng trong nhà.
Khi Vương Tú Anh nói cho Lâm Tiểu Nguyệt những chuyện này, trên mặt bà hiện lên vẻ tiều tụy hằn sâu trong từng nếp nhăn.
Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy bà ấy cũng đã rất thành thật chuyện này với mình, coi như cô đành chấp nhận người mẹ chồng này đi.
Thời kỳ bần nông đã diễn ra rất lâu trước khi công cuộc cải cách được thực hiện, con người ở trong hoàn cảnh bần cùng tạo ra sinh hoạt càng ngày càng giảm sút, vì vậy mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, chẳng thể trách ai được.
Lâm Tiểu Nguyệt nghĩ thầm, về giai đoạn sau này của cuộc cải cách, sinh hoạt của người dân dần dần sẽ khá lên. Công cuộc cải cách mở ra chính là điểm mấu chốt để vượt qua giai đoạn xã hội là có thể phát triển và đi lên.