Khi nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt ở trước mặt Lục Hạ Minh, sẽ thường xuyên biểu lộ ra ngoài rằng cô ta là người bị Nhan gia mua về để chăm sóc cho Nhan Dương, cũng không tính là vợ của Nhan Dương, cũng không làm chuyện vợ chồng với Nhan Dương.
Cô cho rằng, những hành động sẽ giúp Lục Hạ Minh biết được cô vẫn còn trong sạch. kết quả, chỉ rước lấy sự phản cảm của Lục Hạ Minh.
Trong đầu Lâm Tiểu Nguyệt nhanh chóng lược lại tình cảnh của nguyên chủ, theo sau, khi nhìn về phía Lục Hạ Minh, cô nói với bản thân…. Cách xa anh ta một chút! Anh ta chính là một kẻ nghiệp chướng!
“Nhan Đại Hà, mặc dù tôi không phải là người trong thôn các cậu, nhưng vẫn quản lý được việc cậu bắt nạt các thôn dân khác!”
Lục Hạ Minh ỷ vào việc anh ta chính là thanh niên trí thức ưu tú trong thôn, ngay cả trưởng thôn cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Bởi vì, khi đối diện với Nhan Đại Hà, ngữ khí nói chuyện của anh ta chỉ có sự mạnh mẽ không hề yếu ớt, “Mỗi ngày cậu cùng với mấy người thôn bên đều sang bắt nạt người thôn Thượng Nhan, nếu tôi nói chuyện này cho trưởng thôn, có tin khi cậu về nhà sẽ không được yên ổn hay không!”
“Hù dọa ai vậy? Lục Hạ Minh!”
Nhan Đại Hà và Lục Hạ Minh bắt đầu xung đột, nhưng mà cũng gần như sắp tranh chấp mà thôi.
Bởi vì trước mặt Lục Hạ Minh, Nhan Đại Hà không dám đánh.
Lâm Tiểu Nguyệt thấy một mình Lục Hạ Minh có thể dàn xếp tình hình này, cô vỗ vỗ tay Nhan Dương, nhỏ giọng nói với Nhan Dương, “Chúng ta đi trước đi, chỗ này giao cho anh ta.”
“Nhưng mà vợ…..”
Nhan Dương định nói có ai đến giúp đỡ anh ta chứ, nếu hai người bọn họ đi, thì người kia bị bắt nạt lúc đó phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, Nhan Dương định nói thêm mấy lời nhưng chưa kịp nói ra, Lâm Tiểu Nguyệt đã túm anh chạy nhanh rời khỏi đó.
Lục Hạ Minh dùng dăm ba câu đã cưỡng chế được Nhan Đại Hà rời đi, quay quay đầu lại, phát hiện hai người được anh cứu cũng đã chạy.
Chạy không nhanh, anh có thể nhìn thấy bộ dạng vội vàng chạy đi của hai người.
Vẻ mặt Lục Hạ Minh bất đắc dĩ.
Cũng không biết là con nhà ai?
Lục Hạ Minh lắc đầu, vác đòn gánh lên vai, cũng quay về.
Nhan Hồng Anh chẳng thấy được trò hay gì, đứng ở trong góc thất vọng nghiến răng nghiến lợi!
Cô ta suy nghĩ, sao vận khí của Lâm Tiểu Nguyệt lại tốt thế? Sao vào mấy thời điểm như thế này toàn có người đến giúp cô ta? Còn cả anh Hạ Minh nữa!
Anh Hạ Minh là miếng thịt thơm trong mắt toàn bộ cô gái ở thôn.
Rất nhanh, Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương đã chạy đến cửa nhà mình.
Nhan Hồng Anh cũng chạy đuổi theo từ phía sau lên, cô ta bắt đầu làm ầm ĩ, “Lâm Tiểu Nguyệt!”
Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương quay đầu lại cùng một lúc.
Thấy Nhan Hồng Anh, Lâm Tiểu Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ lại đến cửa làm phiền?
Quả nhiên….
Nhan Hồng Anh mở miệng nói: “Chơi đủ rồi, còn không mau đi về rửa chén đi!”
“Rửa chén?”
Lâm Tiểu Nguyệt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng phản ứng lại, “Cho nên chị đi ra đây tìm tôi rửa chén? Như thế, lúc nãy tôi và Nhan Dương bị lưu manh truy đuổi chắc chị cũng thấy rồi đúng không?”
“Nhìn thấy, vậy thì sao chứ?”
Nhan Hồng Anh nâng cằm đầy cao ngạo, bộ dạng không ra sao cả, “Không phải cô đang cảm thấy hẳn tôi nên đi ra giúp cô đấy chứ? Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”
Lâm Tiểu Nguyệt đạm nhiên nhướng mày, “Tôi chỉ cảm thấy, tôi phải nói chuyện này với mẹ chồng tôi.”
“Ái chà~”
Nhan Hồng Anh lắc đầu đầy ghét bỏ, “Cô còn định đi cáo trạng nữa sao, vậy cô cứ đi đi! Tôi có rất nhiều cách để nói! Cô dồn một đống việc nhà lại đó, còn dẫn tên ngốc này đi ra ngoài chơi, gặp phải lưu manh, suýt chút nữa đã để cho tên ngốc này bị mấy tên lưu manh bắt nạt, xem mẹ chồng của cô có mắng cô hay không!”
“Mẹ tôi sẽ không mắng vợ!”
Nhan Dương bảo vệ trước mặt Lâm Tiểu Nguyệt, lại dùng diễn xuất bảo vệ vợ, “Hơn nữa vợ đã bảo vệ em! Khi anh ta đánh em, vợ còn đánh hắn!”