Nhan Dương vô cùng vui vẻ kéo tay Lâm Tiểu Nguyệt, hai người nghênh ngang chạy ra khỏi cửa nhà.
Đứng ở cửa nhà bếp, Dương Thành Ngọc nhìn hai người chạy đi xa, đúng là tức chết đi được!
Đúng lúc đó, Nhan Hồng Anh trở về từ bên ngoài, nghĩ rằng chắc là mẹ cô ta đã bắt đầu xuống bếp rồi.
Nhan Hồng Anh muốn ăn vụng cái gì đó.
Kết quả, Dương Thành Ngọc sai bảo cô ta với vẻ mặt không tốt: "Mày đi rửa chén trước đi!"
"Con không muốn! Con tới là để ăn! Sao lại bắt con rửa chén?"
Nhan Hồng Anh từ chối ngay, thấy vô cùng khó hiểu, vì sao muốn cô ta làm cái chuyện này chứ?
"Không có người rửa chén thì mày không thể rửa một chút à?"
Dương Thành Ngọc tức giận nói cô ta, "Chén từ tối hôm qua đến sáng hôm nay đã chất thành núi rồi, vậy thì tao nấu đồ ăn kiểu gì!"
"Vậy thì bảo bác ba rửa thôi! Từ trước tới giờ có phải nhà mình rửa đâu!" Nhan Hồng Anh đáp lại bà ta.
"Bây giờ thím ba mày mặc kệ phòng bếp rồi, chén cũng không rửa."
Dương Thành Ngọc căm giận nói, "Mày đừng hỏi nữa, lại đây rửa chén chung!"
"Con không làm đâu! Vậy mẹ bảo con nhỏ rẻ tiền kia rửa đi!" Nhan Hồng Anh lại phản bác.
Dương Thành Ngọc tức giận phất tay, "Mày đi mà kêu! Nếu nó không tới thì mày mày về rửa!"
"Con đi thì con đi!"
Nhan Hồng Anh lập tức quay đầu, chuẩn bị đi tìm Lâm Tiểu Nguyệt trở về rửa chén.
Vừa rồi lúc cô ta về nhà thì nhìn thấy hai người Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương ồn ào nói ra ngoài chơi.
Hóa ra là việc nhà chưa xong đã chạy ra ngoài chơi rồi!
Con nhỏ rẻ tiền này đúng là càng ngày càng to gan!
Bên kia, hai người Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương hi hi ha ha suốt cả đường, truy đuổi đùa giỡn, chạy tới trong ruộng lúa của đội sản xuất.
Mùa thu hoạch đã qua, trong ruộng lúa hoang vu, đất thì cứng rắn nên chạy trên đó vô cùng thoải mái.
Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy cứ như được quay về thời thơ ấu của mình, chạy đông chạy tây cùng đám bạn của cô ở ngoài đồng ruộng, hạnh phúc khi đó rất đơn giản.
"Vợ ơi, vợ ơi, em xem ếch xanh nhỏ kia!"
Nhan Dương phát hiện trong ruộng lúa có một con ếch đang nhảy, trông con này vô cùng nhỏ.
Cứ như phát hiện vùng đất mới, anh vội vàng kêu Lâm Tiểu Nguyệt đến xem.
Lâm Tiểu Nguyệt thò đầu vào nhìn thoáng qua rồi cô cau mày rụt đầu về, "Trông tởm quá, bỏ đi bỏ đi!"
Nhan Dương nghe lời bỏ đi, sau đó vỗ hai tay, "Vợ ơi anh vứt rồi! Vợ, em đừng ghét bỏ anh nha!"
"Em không chê anh!"
Lâm Tiểu Nguyệt cười khẽ, "Trong thôn này có suối nhỏ hay sông nhỏ gì không? Chúng ta ra bờ sông xem thử xem có bắt được cá hay không?"
"Có đó vợ ơi!"
Nhan Dương vui vẻ lộ ra hàm răng trắng tinh, "Anh dắt em đi! Em đuổi theo anh này, nhanh lên!"
Hai người lại chạy trên ruộng lúa, Lâm Tiểu Nguyệt đuổi theo sau lưng Nhan Dương, cố gắng kêu anh, "Anh chậm một chút! Em đuổi theo không kịp!"
Tên ngốc này, tưởng cô chơi đuổi bắt với anh à!
Chạy liều mạng như thế, còn không chịu nhường nữa chứ...
Mới đó mà quăng xa cô tận mấy trăm mét, quả nhiên không ai thích trai quá thẳng nổi!
Lâm Tiểu Nguyệt đuổi theo một lúc rồi chạy không nổi nữa...
Cô dừng lại khom lưng, thở hổn hển mấy hơi.
Kết quả ngay tại lúc đó, ngẩng đầu, nhìn thấy Nhan Dương ở xa bị mấy người trẻ tuổi vây quanh.
Khoảng cách thật sự quá xa, Lâm Tiểu Nguyệt không thấy rõ dáng vẻ đám người trẻ tuổi kia thế nào.
Chỉ thấy trong đám người trẻ tuổi kia, đột nhiên có người đẩy Nhan Dương một cái, đẩy anh ngã ngửa ra đất!
"Này!"
Lâm Tiểu Nguyệt lập tức phát hiện tình hình không đúng, cô chạy ngay tới đó.
Mà bên kia, không biết đám người trẻ tuổi kia vây quanh Nhan Dương để nói cái gì...
Trông rất hùng hổ, hiển nhiên là đang bắt nạt rồi!
"Này! Mấy người là ai! Mấy người làm gì đấy!"
Lâm Tiểu Nguyệt mất rất nhiều sức mới chạy tới cạnh Nhan Dương được, cô lập tức đứng che trước mặt Nhan Dương, trừng to mắt nhìn đám người trẻ tuổi này.