Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cái chén tráng men đập vào đầu, trứng gà rơi đầy mặt…
Nhan Dương cũng tức giận “Mắng vợ tôi một câu nữa đi!”
Đột nhiên tất cả mọi trong nhà họ Nhan đều nhìn thấy vẻ mặt hung ác và gian tà trên gương mặt Nhan Dương.
Mọi người.. đều hoảng sợ!
Lâm Tiểu Nguyệt sợ Nhan Dương lộ, vội vàng kéo tay Nhan Dương: “Tiểu Dương, chúng ta về phòng đi, nơi này không có chỗ cho chúng ta.”
“Đi thôi, vợ!”
Nhan Dương không nói nhiều với bọn họ, anh kéo tay Lâm Tiểu Nguyệt, bưng đĩa cá còn sót lại, rời khỏi bàn ăn đi thẳng ra ngoài.
Không có ai cản bọn họ, chỉ có người mắng chửi phía sau lưng bọn họ.
Dương Thành Ngọc đang mắng, Trần Thúy Vân thì mỉa mai châm chọc, hai chị em Nhan Hồng Anh, Nhan Hồng Khánh thì khóc.
Đúng vậy, vừa rồi hành động bắt nạt của Nhan Dương làm Nhan Hồng Anh cảm thấy rất là ấm ức.
Trong nhà, vừa rồi bà cụ Nhan và ông cụ Nhan không nói một lời.
Hiện tại bọn họ cũng không nói gì.
Chỉ ngừng đôi đũa trong tay, lặng lẽ chờ mấy người phụ nữ kia mắng chửi xong. Trong nhà vì mấy người phụ nữ này mà trông có vẻ ồn ào nhốn nháo!
Vừa rồi Nhan Đại Quân của đại phòng vẫn luôn im lặng, chờ cuộc cãi vã gần kết thúc, lúc này ông ta mới bưng chén cơm lên nói: “Vì mấy món ăn mà cãi nhau đến mức này, tam phòng, gần đây chuyện hơi nhiều thì phải.”
Nhan Đại Dũng của tam phòng xụ mặt nói: “Tất cả đừng nói nữa, bữa tối hôm nay nhà bọn tôi bỏ tiền. Mọi người ăn cơm đi…”
Vương Tú Anh đứng bên bàn ăn nhìn Nhan Đại Dũng, ánh mắt càng ngày càng phẫn nộ, cảm thấy rất không công bằng: “Nếu nhà chúng tôi nhiều chuyện quá, vẫn luôn làm phiền đến hai nhà các người, nếu chê thì phân gia đi!”
Phân gia, từ trước đến nay Vương Tú Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng thật sự là không dám nghĩ đến.
Lần trước khi Lâm Tiểu Nguyệt nói ra, bà đã quát bảo Lâm Tiểu Nguyệt dừng lại!
Bởi vị bà cảm thấy phân gia quá mất mặt.
Hơn nữa tam gia nhà bọn họ thật sự là phòng có cống hiến ít nhất, lại nhiều chuyện phiền toái nhất trong nhà họ Nhan.
Nhưng mà tối hôm nay, nhìn người nhà hai phòng bắt nạt nhà bà như vậy, mắng con trai bà, xúc phạm con dâu bà, còn chồng bà chỉ nghĩ bỏ tiền cho xong chuyện.
Nhà họ nào có bao nhiêu tiền?
Một người làm công một ngày trời, nếu tính 10 công điểm thì cũng chỉ có 1 khối 8 mao 6 mà thôi. Vốn dĩ hai vợ chồng bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu, đã vậy còn phải nộp lên nhà họ Nhan, còn thừa lại trong tay chỉ có chút ít.
Nay đã sắp đến tết rồi, bên này một chút, bên kia một chút…
Như vậy nhà bọn họ có thể sống tiếp được sao?
Đã đến hoàn cảnh này rồi, phân gia thì phân gia thôi!
“Ồ, nhà các người gây ra chuyển lớn như vậy, ngược lại còn cảm thấy là hai nhà chúng tôi hại các người à?”
Trần Thúy Vân vẫn nói rất khó nghe: “Còn muốn phân gia? Uy hiếm ai thế? Là ai không thể rời khỏi ai hả?”
“Bà nói ít một chút, bọn trẻ cãi nhau cũng thôi, người lớn mà cãi nhau thì khó coi!”
Chồng của Trần Thúy Vân, Nhan Đại Lâm lên tiếng ngăn cản bà ta: “Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi! Vợ lão tam cũng ngồi xuống, đừng nói nữa!”
Nhan Đại Dũng nhìn Vương Tú Anh đang đỏ bừng mắt: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mọi người đều nghĩ một điều nhịn, chín điều lành, coi như một cuộc tranh cãi nhỏ trôi qua.
Nhưng mà, ý nghĩ phân gia đã gieo giắt trong lòng Vương Tú Anh.
Bữa cơm này Vương Tú Anh nuốt không trôi, bà nói câu: “Tôi không ăn, tôi qua xem Tiểu Dương.”
Sau đó bà xoay người rời khỏi nhà chính.
Sau khi Vương Tú Anh rời đi, ông cụ Nhan mới nói ra câu tổng kết cuối cùng: “Đợi chút nữa tính tiền bữa cơm tối hôm nay, nhà lão tam trả. Còn lại đừng nói nữa, ăn cơm đi.”