Có phải cô nói cái gì sai rồi hay không?
Cô không nên ở trước mặt anh nói loại lời này sao?
Khẳng định là anh cũng biết, anh chính là ác ma trong miệng mẹ mình nhỉ?
“Em…… Ý của em là, mẹ quá mê tín.”
Lâm Tiểu Nguyệt vội vàng bổ sung, “Kỳ thật, tình huống này của anh, dựa vào y học là có thể giải thích, chỉ là một loại bệnh về mặt tinh thần mà thôi……”
“Bà ấy nói anh là ác ma, em nói anh là bệnh tâm thần.”
Nhan Dương xuy một tiếng, “Khôi hài.”
Chỉ có chính anh biết, anh xuất hiện, chỉ là tự bảo vệ mình.
“Không phải, đây đúng thật là một loại bệnh về mặt tinh thần.”
Lâm Tiểu Nguyệt thấy anh chịu nghe, cô cuống quít nói bù, “Ở trên phương diện y học, tình huống của anh được gọi là bệnh tâm thần phân liệt. Chỉ là phân liệt ra nhân cách khác nhau. Đây là một loại bệnh về tinh thần, hơn nữa, là có thể chữa khỏi!”
“Thôi đi!”
Nhan Dương hừ một tiếng, rũ mắt, liếc nhìn cô, “Chữa khỏi như thế nào? Gϊếŧ anh? Ba cái giữ lại một cái?”
Lâm Tiểu Nguyệt: “Ách……”
Cô đúng thật là chưa từng tìm hiểu về bệnh này.
Chỉ nhớ rõ trong tiểu thuyết, khi nam chủ Lục Hạ Minh đối phó với Nhan Dương, là cùng nữ chủ hạ bệ anh, gϊếŧ hai nhân cách khác của anh, lưu lại cái gọi là…… Nhân cách thuần thiện 6 tuổi.
Trên thực tế, cũng chính là đem nhân cách 6 tuổi đưa vào bệnh viện tâm thần mà thôi.
Muốn thật chiếu từ tiểu thuyết ra nói, cách chữa khỏi bệnh này, quá mức tàn nhẫn a!
“Ai…”
Nhan Dương bỗng nhiên gọi cô, không chút để ý hỏi: “Nếu thật muốn giữ lại một nhân cách trong ba nhân cách mới gọi là chữa khỏi, em muốn giữ lại nhân cách nào?”
Lâm Tiểu Nguyệt mấy giây mới tìm ra câu trả lời, “Đương nhiên là anh rồi.”
Trong truyện gốc, cô vốn là thích anh nhất.
Khóe môi Nhan Dương nghiêng câu giơ lên, “Nga? Chắc chắn?”
Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu, “Chắc chắn.”
Giờ phút này, tâm trạng của Nhan Dương không tồi.
Người vợ tiện nghi này, anh càng ngày càng thích.
Để xứng với danh hiệu “Ác quỷ” mà mẹ ruột đặt cho mình, đêm đó, Nhan Dương lại làm càn.
Trong bữa cơm chiều, Vương Tú Anh chuẩn bị đồ ăn, sau đó lấy 2 cái bánh bột đem vào trong phòng cho bọn họ.
Mấy lần như này, bà đều làm thế.
Khi trong nhà có người hỏi, bà liền bảo: Nhan Dương giận dỗi, không chịu ra ăn cơm.
Bởi vì trong mắt của người nhà họ Nhan, Nhan Dương là đồ ngốc, mà suy nghĩ của đồ ngốc thì người thường bọn họ không hiểu nổi.
Vì vậy, họ không quá quan tâm đến nó.
Nhan Dương và Lâm Tiểu nguyệt ở trong phòng ăn bánh bột ngon lành, nhường lại phần cơm cho mọi người trong nhà.
“Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi”
Tuy nhiên, Nhan Dương đêm nay lại không nghe lời Vương Tú Anh nói, phải ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ăn cơm.
Lúc Vương Anh Tú đang xếp đồ ăn lên bàn, thì Nhan Dương vừa chạy vào nhà lớn vừa kêu ăn cơm.
Phía sau là Lâm Tiểu Nguyệt vừa hoảng hốt vừa vội vàng đuổi theo, vừa vào nhà chính, cô liếc nhìn Vương Tú Anh: “Mẹ,...”
Ánh mắt biểu thị: Cô không thể ngăn cản được.
Vương Tú Anh cũng nhận ra được hàm ý qua ánh mắt của cô.
“Mẹ, con đến ăn cơm!”
Nhan Dương cười nói, sau đó ngồi vào chỗ ngồi hàng ngày của mình.
Trên bàn ăn, cả nhà họ Nhan không ai coi trọng anh cả vì anh là một kẻ ngốc.
Nhan Liên Hoa và Nhan Hồng Anh căm giận nhìn anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu!
Đặc biệt là Nhan Liên Hoa…
“Được rồi, ăn cơm thôi…”
Vương Tú Anh thấy Nhan Dương đã ngồi xuống rồi, bà cũng không thể nói gì được nữa, đành phải đi một bước tính một bước vậy, “Tiểu Nguyệt, đến ăn cơm nào.”
Lâm Tiểu Nguyệt đi đến, ngồi bên cạnh Nhan Dương, Vương Tú Anh đưa đũa bát cho cô, liếc cô một cái với ý là “Mau cho Tiểu Dương ăn”, chỉ cần có người cho anh ăn, khẳng định là không xảy ra vấn đề gì.
Kết quả, ngay sau khi Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu, Ngôn Dương liền đưa tay dành lấy đũa bát, đứng dậy tự ăn cơm.
“Oa, có cá”
“Trứng xào thật ngon…”
“Thịt ngon quá!”
“Ăn thật ngon, ăn thật ngon.”
Nhan Dương bắt đầu không biết tiết chế mà càn quét đồ ăn trên bàn, mà anh không chỉ gắp một món, mà liên tục gắp đồ ăn ngon trên bàn vào bát.
Một gia đình ăn, trên bàn chỉ có 1 đĩa trứng xào, 1 con cá, 1 bát thịt lợn băm xào nấm, chỉ được 3 món mặn!