Ánh mắt Nhan Dương sáng quắc chìm chằm chằm cô, vợ của mình đúng thật càng nhìn càng cảm thấy thoải mái, “Anh không thể ra thường xuyên, em phải bảo vệ tốt bản thân mình. Chuyện đến cũng không có cách giải quyết, em có thể đánh anh bất tỉnh, lắc tỉnh, lặp đi lặp lại nhiều lần, đến lúc đó chắc chắn anh có thể ra được.”
Lâm Tiểu Nguyệt nhăn mày, “Phải đối xử với anh như thế sao?” Không thể ra tay được…..
Nhan Dương dùng ngữ khí rất nhợt nhạt: “Đúng thế, cứ như thế. Mấu chốt là phải đánh cho anh ra, không phải là hai tên ngu xuẩn kia.”
Lâm Tiểu Nguyệt: “Ừ…..”
Anh cho phép cô đánh anh, bạo lực bao nhiêu cũng được.
Đây cũng là điều, chỉ cho phép một mình cô làm.
Sau đó, khi Nhan Hồng Anh về nhà, Nhan Dương cũng tìm cách, bắt nạt bà ta.
Nhưng mà khi đang bắt nạt Nhan Hồng Anh, Dương Thành Ngọc đang nấu cơm ở trong bếp.
Nghe được tiếng động, lập tức chạy ra ngăn lại.
Ở trước mặt người lớn rất khó gỉả ngây dại, cho nên, Nhan Dương đành phải dừng hành vi ức hϊếp của anh lại.
Khi ăn cơm giữa trưa, Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương vẫn ăn chút bánh bao và chút đồ ăn ở trong phòng.
Khi hai người bọn họ đang ăn rất ngon….
Nhà chính, Vương Tú Anh và Nhan Đại Dũng đang tiếp nhận một số cáo trạng đến từ những người trong gia đình.
Nhan Liên Hoa và Nhan Hồng Anh hai người liên hợp lại nhau để cáo trạng, thật là khó lường!
Đặc biệt là Nhan Liên Hoa….
Cô ta bị bắt nạt thảm nhất, trên trán vẫn còn đang sưng đỏ!
Sau khi cáo trạng, một ngụm một câu, “Hôm nay con đi tìm anh Hạ Minh, anh ấy chê cười con trên đầu bị sưng đỏ! Mẹ, mẹ cũng biết anh Hạ Minh là người nổi tiếng ở trong thôn, thanh niên tri thức ưu tú nhất! Chỉ vì tên ngốc này, con bị anh ấy chê cười, tức chết mất!”
Trần Thúy Vân nghe thấy thế cũng tức giận, bởi vậy cũng quay sang gây khó dễ cho Vương Tú Anh, “Anh ba, chị ba, chị bảo con dâu chị quản lý tên ngốc kia cho tốt đi! Đang êm đẹp tự nhiên lại đi gây sự như thế!”
Vương Tú Anh im lặng không nói gì thêm, ngay cả tiếng ‘ừ” cũng chưa thấy nói.
Bởi vì chỉ số thông minh của Nhan Dương thấp nên toàn bị người ngoài khinh thường, trong đó bao gồm cả người nhà họ Nhan.
Đối với tam phòng mà nói, Nhan Dương này là con trai độc nhất nhưng lại giống như trói buộc, giống như là một gánh nặng vậy.
Ngày thường anh ngoan ngoãn không chọc phiền toái thì không sao, nhưng sau khi gặp phải phiền toái, Vương Tú Anh và vợ chồng Nhan Đại Dũng chính là một cái đầu, hai thân thể.
Trên bàn cơm, một đoàn người trong nhà cáo trạng Nhan Dương.
Mấy người phụ nữ nói chuyện khó nghe, đặc biệt là người của nhị phòng, đặc biệt là hai cái mồm của Trần Thúy Vân và Nhan Liên Hoa kia.
Một chuyện không lớn nhưng lại bị bọn họ nói giống như là tội ác tày trời vậy.
Cái gì mà đều là bởi vì Nhan Dương, nam thanh niên trí thức mới chướng mắt Nhan Liên Hoa…
Nhan Dương huỷ hoại nhân duyên của Nhan Liên Hoa…
Tội nghiệt quá lớn…
Bữa cơm này, Vương Tú Anh và Nhan Đại Dũng đều nuốt không trôi, thậm chí còn có chút tức giận.
Sau khi ăn xong, Vương Tú Anh cùng Lâm Tiểu Nguyệt rửa chén.
Nhà bếp, mẹ chồng nàng dâu hai người bọn họ sóng vai ngồi cùng nhau, Vương Tú Anh rửa bát lần một, Lâm Tiểu Nguyệt rửa sạch lần thứ hai.
Không khí an tĩnh chỉ giằng co trong chốc lát, thực nhanh liền bị Vương Tú Anh đánh vỡ, “Tiểu Dương hôm nay…… Là dạng gì?”
Động tác trong tay Lâm Tiểu Nguyệt dừng một chút, quay đầu nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có người mới cùng Vương Tú Anh nói, “Mẹ à, Tiểu Dương hôm nay thực bướng bỉnh, con quản không được anh ấy.”
Ở cái niên đại này, Vương Tú Anh cũng không biết loại bệnh tâm thần phân liệt này.
Bà ất chỉ một lòng cho rằng, có khả năng con trai bà ấy bị trúng tà, trong thân thể cất giấu tà ma, cho nên tính cách thường xuyên có sự thay đổi lớn.
Nhan Dương có vài loại tính cách, Vương Tú Anh không biết.
Cho nên, Lâm Tiểu Nguyệt nói anh bướng bỉnh, Vương Tú Anh cũng không cảm thấy kỳ quái.