Ăn mì gói xong, Lâm Tiểu Nguyệt nhân lúc đó nấu nước tắm rửa luôn, trực tiếp ném ly mì vào trong đống lửa, hủy thi diệt tích.
Tắm rửa ở niên đại này cũng không tiện cho lắm, bản thân tự nấu nước ấm, sau đó dùng một chậu nước rửa chân lớn để rửa, lại không có phòng tắm vòi sen riêng.
Phụ nữ nhà họ Nhan toàn tắm rửa riêng ở trong phòng mỗi người, hoặc là tùy tiện lau người, hoặc cao cấp hơn chút là ngâm trong chậu rửa chân. Mấy người đàn ông trên cơ bản là ở trong sân tùy tiện tắm rửa.
Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương ở chung một phòng, tuy rằng danh nghĩa là vợ chồng, nhưng cô biết, cũng chẳng phải vợ chồng thật.
Cho nên, cô chắc chắn không thể tắm rửa ở trong phòng này, chỉ lau người đơn giản một chút cho sạch rồi xong việc.
Buổi tối, cô chìm vào giấc ngủ với Nhan Dương đang hậm hực.
Trước khi ngủ cô đọc lại 10 từ đơn tiếng Anh, Nhan Dương đang hậm hực bên người cũng nghiêm túc nghe theo.
Thấy cô đọc xong rồi ngủ, Nhan Dương vẫn còn tỉnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Sau khi đèn dầu bị thổi tắt, Nhan Dương nhẹ nhàng nhấp cánh môi, thần sắc tiếc hận trên mặt ẩn nấp trong bóng đêm.
Đêm nay, thời gian trôi qua thật nhanh.
Anh còn đang nghĩ, muốn ở lại lâu thêm chút nữa…..
……
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Nguyệt lại lấy ra một ly mì gói từ trong không gian phòng đọc sách.
Đi vào không gian này ba lần, cô phát hiện, thời gian ở trong căn phòng này đúng thật đã dừng lại tại khoảnh khắc lúc cô tử vong.
Ý nghĩa này, tất cả những đồ vật mà căn phòng này hiện có, bản thân có thể lấy vô tận!
Chẳng qua con đường cô đi vào căn phòng này, chỉ có cách ngủ.
Lâm Tiểu Nguyệt giấu ly mì gói xuống dưới tủ quần áo, định đêm nay lại nấu ăn.
Kết quả vừa xoay người, cô phát hiện Nhan Dương đã tỉnh rồi.
“Sao hôm nay anh lại dậy sớm thế?”
Lâm Tiểu Nguyệt thuận miệng chào hỏi anh một câu, chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt.
Khi đi đến gần cửa, chợt, bước chân dừng lại, cô nhăn mày từ từ xoay người….
Tầm mắt dừng ở trên giường, Nhan Dương đang thảnh thơi thảnh thởi xỏ giày.
Nhìn động tác xỏ giày lưu loát kia, cùng với thần sắc bình tĩnh, anh ngước mắt, nhẹ nhàng nhếch một bên mày kiếm lên, môi mỏng khẽ cong lên.
Biểu cảm hư hỏng này….
Oa nga.
Lão tam đến!
Mắt Lâm Tiểu Nguyệt trừng lớn, trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, không thể nghi ngờ cảm xúc bây giờ vô cùng kích động!
Nhưng mà cô không thể hiện ra ngoài…
Người phụ nữ, ở trước mặt một người đàn ông mà cô vừa ý, cần phải biến hóa thành một sinh vật biết rụt rè!
“Hôm nay, là anh.” Lâm Tiểu Nguyệt nhàn nhạt nói.
Nhân cách thứ ba của Nhan Dương chỉ nhếch mày kiếm lên, không nghĩ rằng, cô có thể nhận ra anh không phải là tên ngốc kia ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ này, người vợ được mua về, đầu óc cũng không ngốc!
“Em biết anh là ai sao?” Nhan Dương định hỏi cô.
Tuy rằng biết trong lòng, cô đã nhận ra anh, nhưng vẫn muốn xác định lại một chút.
“Đương nhiên biết.”
Lâm Tiểu Nguyệt nâng cằm lên, “Anh không phải là lão tam, người đã mua bánh bao nhân thịt về cho em đấy sao.”
“Lão tam?’
Nhan Dương cười nhạo một tiếng.
Đứng dậy, anh đi đến trước mặt Lâm Tiểu Nguyệt.
Khoảng cách cực kỳ gần, cúi người xuống, khí tràng quanh người mạnh mẽ đến mức làm cho Lâm Tiểu Nguyệt co rúm mình lại lùi về sau, dựa lưng vào cửa.
Khóe môi của Nhan Dương hư nhếch lên, ngữ khí khinh miệt khinh thường nói, “Em phải hiểu cho kỹ, thân thể này, anh chính là lão đại.”
Lâm Tiểu Nguyệt: “Nga……”
Nhưng mà, không phải anh bị hai nhân cách kia đè lại hay sao?
Nhân cách thứ hai cho phép anh ra, thì anh mới được phép ra…..
………