Bà cụ Nhan than một tiếng, “Trong nhà cũng không biết đã tạo nghiệt gì, con trai nhà con thì vô dụng, con trai nhà thằng ba thì là một tên ngốc, chỉ có Hoằng Văn mới đáng tin, nên làm cho vợ của thằng hai đắc ý như thế. Nếu như là con, hoặc là con trai của vợ thằng ba, thì tùy ý tìm việc nào đó có ích một ít, đến lúc đó vị trí chủ nhà của mẹ sẽ giao cho hai người các con. Cố tình lại là vợ thằng hai…. Làm mẹ vốn dĩ không dám về hưu.”
Sợ sau khi về hưu, vợ của thằng hai sẽ không phụng dưỡng trưởng bối!
“Mẹ…. Con biết trong lòng mẹ có suy nghĩ.”
Dương Thành ngọc duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai bà cụ, “Mẹ, mặc kệ mẹ có quyết định như thế nào, con thấy cũng không quan trọng. Chờ thằng nhỏ nhà con lớn lên, đến lúc đó chắc chắn sẽ hiếu kính mẹ.”
“Con nha, vẫn tốt hơn vợ thằng hai, hiểu chuyện hơn vợ thằng ba một chút.” Bà cụ Nhan uống thêm chút nước ấm, trong lòng đã có tính toán.
Hai mẹ con Dương Thành Ngọc và Nhan Hồng nhìn nhau, Nhan Hồng Anh yên lặng dương khóe môi lên, trong lòng còn thầm vui vẻ.
Giữa trưa khi đang ăn cơm, cả gia đình ngồi vây quanh bàn, mấy người đàn ông trong nhà cũng đã về.
Trần Thúy Vân nhắc đến chuyện sáng hôm nay, chuyện cô ta bắt tại trận Vương Tú Anh.
Trên bàn cơm, hai mẹ con Trần Thúy Vân và Nhan Liên Hoa mỗi người mỗi đoạn, miêu tả hành vi độc ác của Vương Tú Anh vô cùng khó nghe.
Vương Tú Anh chột dạ không nói gì, cơm cũng nuốt không trôi, chỉ cúi đầu lặng im.
Còn Lâm Tiểu Nguyệt lại vội vàng đút cơm cho Nhan Dương, đương nhiên giống như đang nghe nhạc vậy, nghe hai mẹ con Trần Thúy Vân và Nhan Liên Hoa diễn.
Tức là một người có đầu óc của đứa trẻ 6 tuổi như Nhan Dương, cũng biết bầu không khí lúc này không được đúng lắm.
Nhưng mà, Lâm Tiểu Nguyệt cứ gắp từng miếng đồ ăn đưa vào trong miệng anh, Nhan Dương đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.
Cả nhà ai cũng biết chuyện này.
Chồng của Vương Tú Anh là Nhan Đại cũng rất có khiếu diễn xuất, chủ động thay vợ đứng ra, tỏ vẻ: “Nếu chị dâu đã nói nghiêm trọng như thế, vậy mọi người cứ coi đó mà làm đi, cắt tiền, hay giải quyết thế nào đó, tự mọi người tính.”
“Chắc chắn phải để mẹ giải quyết, chị cũng không nhất thiết phải cắt giảm tiền nhà tụi em, chỉ là muốn để cho mọi người biết hành động xấu xa này.” Trần Thúy Vân gắp một miếng trứng gà nói.
Bà cụ Nhan là người quản lý tài chính của tất cả mọi người, bao gồm cả chuyện của mấy người phụ nữ.
Cho nên chuyện này, cứ để cho bà cụ Nhan sắp xếp là được.
“Chuyện này mọi người cũng đã biết hết rồi, năm nay tiền của thằng ba sẽ bị trừ đi 500 phân tiền. Bắt đầu từ ngày mai vợ của thằng ba, sẽ không được phép làm việc ở trong bếp nữa, chuyện này sẽ do vợ thằng cả quản lý.”
Bà cụ nhìn cơm trong chén, không nhanh không chậm nói, “Sắp xếp như thế, không có ý kiến gì chứ?”
Dương Thành Ngọc đã thực hiện được dự định của mình, đương nhiên là cười gật đầu, “Con không có ý kiến gì, mẹ.”
“Ai, sao lại thành chị dâu rồi?”
Vẻ mặt Trần Thúy Vân không thể tin được, rống lên hỏi lại bà cụ, “Sao lại giao chuyện này cho chị dâu thế, mẹ? Hóa ra con không làm được cái gì sao?”
Bà ta không phục!