Chương 2: Vai Ác 6 Tuổi

Lúc trước đọc bộ truyện niên đại 《Làm vợ của hộ cá thể giàu có ở 70》, bên trong có một nữ xứng trùng tên trùng họ với cô.

Trong truyện, nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt bởi vì nhà nghèo nên bị bán cho đồ ngốc Nhan Dương làm vợ.

Nhưng kỳ thật, Nhan Dương không phải đồ ngốc đơn thuần, thậm chí còn là vai ác lớn nhất ở trong quyển sách này.

Hình tượng của Nhan Dương là người bệnh bị bệnh tâm thần phân liệt, có được ba nhân cách. Bởi vì chủ nhân cách là một đứa trẻ 6 tuổi cho nên tại niên đại y thuật không phát triển này bị người cả thôn coi như đồ ngốc.

Nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt gả cho kẻ ngốc Nhan Dương, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Vốn dĩ liền suốt ngày bắt nạt đồ ngốc Nhan Dương, sau khi yêu thầm nam chủ thì lại càng là thủ đoạn khác người, ý đồ sử dụng nông dược.

Các loại thủ đoạn của nguyên chủ đã hoàn toàn kích hoạt nhân cách bạo lực của Nhan Dương, khiến cho nhân cách này chiếm lấy vị trí chủ nhân cách, hắc hóa thành vai phản diện lớn nhất!

Mà chuyện thứ nhất mà Nhan Dương làm sau khi hắc hóa, chính là ly hôn với nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt, đưa nguyên chủ cho ăn mày. Sau đó, mới bắt đầu theo đuổi ánh trăng sáng là nữ chủ mà mình vẫn luôn ái mộ, đối nghịch với nam chủ.

Hiện tại, chính là mở đầu của truyện xưa.

Nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt bị bắt đưa đến Nhan gia, bởi vì không muốn gả cho đồ ngốc nên đâm tường phản kháng.

Kết quả, tỉnh lại chính là linh hồn của Lâm Tiểu Nguyệt đến từ thế kỷ 21!

Ông trời ơi.....

Lâm Tiểu Nguyệt hít sâu một hơi, con mắt sáng hơi hơi mở lớn, ánh mắt không bình thường dừng ở trên người Nhan Dương.

Cô thế mà lại xuyên thành vợ của vai phản diện!



Quá xui xẻo mà!

Nhan Dương sợ hãi trốn ra phía sau người phụ nữ: “Mẹ, cô ấy trừng con……”

Ngường phụ nữ cũng trừng lại Lâm Tiểu Nguyệt, ánh mắt kia rất hung dữ, hù dọa đến Lâm Tiểu Nguyệt không dám lên tiếng.

“Tú Anh!”

Trong viện, truyền đến tiếng gọi của một người nam nhân: “Bà ra đây một chút!”

“Tôi tới đây!”

Vương Tú Anh lớn tiếng đáp lại, vội vàng đứng dậy, trước khi chuẩn bị ra khỏi phòng còn quay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Nguyệt: “Tỉnh rồi liền trò chuyện với tiểu Dương đi, đừng tiếp tục đòi chết đòi sống, vô dụng thôi!”

Lâm Tiểu Nguyệt: “……”

Ssau khi Vương Tú Anh rời khỏi, căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương.

Hai người bọn họ mắt nhỏ trừng mắt nhỏ.

Một lát sau, yết hầu Nhan Dương lộc cộc một chút, xoay người, nhanh chân chạy ra ngoài phòng…..

Lâm Tiểu Nguyệt: “……”

Nhan Dương lại là người sợ hãi trước.

Người nên sợ phải là cô mới đúng chứ? Rốt cuộc Nhan Dương mới là vai ác cơ mà!