Chương 49

Phí Nghê không nhận được câu trả lời, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Cô nói với Phương Mục Dương: “Dù sao thì sau này tôi cũng không giặt quần áo hộ cậu đâu.”

“Giúp đỡ lẫn nhau cũng không được sao? Khi nào em không muốn giặt đồ của mình, tôi có thể giặt giùm em.”

“Không cần, chuyện giặt giũ chúng cứ tự làm đi, cậu chỉ cần giặt quần áo của cậu là được.” Cô chẳng có mấy bộ đồ, giặt hỏng hết rồi thì cô lấy gì mà mặc?

“Sao phải phân chia rõ ràng như thế làm gì?”

Phí Nghê thầm nghĩ, nếu không phân rõ, chỉ sợ cô là người thiệt.

“Cậu thật sự muốn đến xưởng xi măng làm à? Cậu có làm được không vậy?”

“Có gì mà không được chứ? Tôi chỉ lo mỗi chuyện không có chỗ ở, mà vụ chỗ ở chẳng phải đã giải quyết được rồi à?” Đôi tay anh từng đào kênh, làm ruộng, đóng đồ. Nếu như anh đã khiêng được lương thực, có khiêng xi măng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Phí Nghê đột nhiên thấy cảm kích màn đêm này, bởi có đôi lời chẳng thể nói vào lúc khác: “Chuyện kết hôn của chúng ta cũng nên tiến hành nhanh thôi. Sáng mai tôi sẽ xin nghỉ, buổi chiều hai ta cùng đến hội thanh niên trí thức, xin thư giới thiệu kết hôn cho cậu.” Không riêng gì việc nhà ở mà còn cả chuyện quay lại thành phố của anh trai cô, không có hội thanh niên trí thức, anh không thể trở về được.

Cô sợ mình nghe có vẻ sốt sắng quá, lại nói: “Cậu cũng không muốn ở bệnh viện mãi phải không?”

“Dĩ nhiên là tôi muốn được sớm ở cùng em rồi.”

Phí Nghê không nghe ra chỗ hổng nào trong lời Phương Mục Dương nói, nhưng vẫn thấy mất tự nhiên.

Cũng may Phương Mục Dương đạp xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến dưới nhà Phí Nghê.

“Tôi đạp xe này về nhé, sáng mai tôi lại mang trả cho em.”



“Không cần đâu, trưa mai cậu đạp xe qua chỗ tôi là được. Buổi sáng tôi sẽ bắt xe buýt đi làm. Cậu mau mau đi về đi.”

“Tôi nhìn em vào rồi sẽ đi sau.”

Phí Nghê có hơi bực bội: “Đã tới tận đây rồi, tôi còn lạc đi đâu được nữa chứ?”

“Em xoay lưng đi, tôi nhìn em thêm vài lần thì em sẽ không vui sao?”

Phí Nghê không muốn mất công tranh luận nữa, lập tức quay người, ngay cả câu “hẹn gặp lại” cũng chưa nói, bởi vì cô biết ngày mai họ nhất định sẽ gặp lại.

Từ cổng đến chân tòa nhà cũng chỉ có mười mấy bước, nhưng cô đi vẫn rất nhanh, cứ như là thật sự sợ Phương Mục Dương sẽ nhìn mình thêm vài lần vậy.

Vào đến cầu thang, tim Phí Nghê còn đập loạn hơn lúc nãy. Phải lên tới tầng ba rồi cô mới ngó ra ngoài cửa sổ hành lang, tiếc là đèn hành lang ánh sáng yếu, cô chỉ thấy được lờ mờ bóng dáng của Phương Mục Dương.

Cô lo Phương Mục Dương cứ nhùng nhằng mãi, nếu còn lề mề thế này thì chẳng biết mấy giờ mới về đến nơi.

“Phí Nghê!”

Phí Nghê quay đầu, trông thấy cha mình. Tuy rằng cô đã sớm báo hôm nay sẽ về nhà muộn, nhưng thế này thì quá muộn, cha Phí sợ cô xảy ra chuyện gì nên đang định xuống dưới nhà đón cô.

“Nhìn cái gì thế?”

“Không có gì ạ.”



“Sao nay con về muộn vậy?”

“Con đi xem phim với Phương Mục Dương.”

“Phương Mục Dương? Không phải là với Diệp…”

“Con và Diệp Phong đã kết thúc rồi.”

Cha Phí cảm giác đầu óc mình hơi hỗn loạn, phải cố gắng trấn tĩnh lại.

Thế nhưng ông còn chưa kịp tĩnh tâm, Phí Nghê đã trực tiếp nói với cha mẹ cô muốn kết hôn cùng Phương Mục Dương.

“Chẳng phải tuần trước con vừa tới nhà Diệp Phong sao?”

“Mẹ Diệp Phong không hề có chút hảo cảm nào với con,” Phí Nghê bình tĩnh nói. “Dĩ nhiên là chuyện này không quan trọng. Quan trọng là sau khi kết hôn, Diệp Phong vẫn định ở nhà cha mẹ. Mẹ anh ấy ghét con ra mặt, con cũng không thể vội vàng đến ở trong nhà người ta được.”

Cha Phí nhịn không được, nói: “Diệp Phong sắp đầu ba rồi, sao còn thiếu chủ kiến như vậy chứ? Mẹ nói cái gì cũng nghe răm rắp.”

“Không phải anh ấy không có chủ kiến, anh ấy chỉ là biết điều gì quan trọng với mình nhất thôi.” Phí Nghê cũng không định nhiều lời sau lưng Diệp Phong. “Anh ấy ở nhà thoải mái là vậy, con mà bắt anh ấy dọn ra ngoài thì lại thành ra ngang ngược vô lý. Ai cũng có con đường riêng, con và anh ấy không chung một đường. Về sau chúng ta không cần đề cập tới chuyện này nữa.”

Cha Phí và bà bạn già liếc nhìn nhau, cùng nói: “Con vẫn còn trẻ, không cần phải vội kết hôn như thế.”

Mẹ Phí lại nói thêm: “Lúc trước chị gái lấy chồng, chẳng phải con vẫn khuyên chị nên suy nghĩ cẩn thận à? Sao đến lượt bản thân thì lại qua loa như vậy? Trước kia con bảo mẹ tìm đối tượng cho mình còn đặt ra bốn tiêu chí, Tiểu Phương ngoại trừ tuổi tác và diện mạo ra thì chẳng phù hợp tiêu chí nào cả. Hay con cứ gặp mấy người nữa xem thế nào? Với lại, vừa chia tay Diệp Phong xong đã vội vàng cưới Tiểu Phương, người khác không biết lại bảo là con bắt cá hai tay đấy.”

“Người ngoài nghĩ thế nào không quan trọng, trong lòng con biết con không phải loại người như thế là được.” Thực ra Phí Nghê biết suy nghĩ của người khác rất quan trọng, nếu như muốn tiến bộ, cô không thể không để tâm chuyện người ta nghĩ gì về mình. Thế nhưng để tâm suốt bao nhiêu năm, chẳng qua cũng chỉ coi như thâm nhập được vào quần chúng, sống một cuộc sống an toàn, chứ chẳng có ai thấy cô là người tiến bộ.