Chương 44

Lâm Cách phải về điểm thanh niên trí thức, Phương Mục Dương ra ga xe lửa tiễn cậu ta, còn tặng thêm cả thịt bò khô và kẹo mà bác gái Phó cho anh. Lâm Cách không nhận, Phương Mục Dương nói nếu cậu ta không ăn thì có thể đem cho đám trẻ ở trong làng. Ngoài đồ ăn, Phương Mục Dương còn đưa Lâm Cách chiếc máy thu vô tuyến tinh thể(*) anh tự chế. Chiếc máy này vốn dĩ là anh làm cho bản thân, song lại không có cách nào kiếm được dây ăng-ten nên đành đưa cho cậu bạn từng cắm đội cùng, để khi nào quá buồn chán cậu ta còn có cái nghe.

(*) Máy thu vô tuyến tinh thể: Còn gọi là máy thu tinh thể, một loại máy phát thanh đơn giản sử dụng năng lượng nhận được từ sóng vô tuyến thông qua ăng-ten dây, rất phổ biến trong những ngày đầu của ngành vô tuyến.

Lâm Cách phát hiện, Phương Mục Dương cậu ta lần đầu gặp ở bệnh viện hoàn toàn khác với Phương Mục Dương bây giờ. Phương Mục Dương bây giờ giống y hệt với Phương Mục Dương mà cậu ta quen.

“Có phải cậu nhớ lại rồi không thế?”

Phương Mục Dương không trả lời. Không nhớ ra cũng có cái hay của nó, yêu cầu của mọi người đối với một bệnh nhân trí nhớ còn đang mơ hồ thấp hơn bình thường rất nhiều, tuy rằng mất trí nhớ cũng đồng nghĩa với việc mất đi nhiều quyền lợi.

Lâm Cách cũng không hỏi nữa. Cậu ta trèo lên toa xe, lách mình vào trong đám người, vẫy tay chào anh. Chỉ giây lát sau đoàn xe lửa đã lăn bánh, để lại Phương Mục Dương một mình đứng giữa sân ga.

Phương Mục Dương ngồi xe điện đến ngôi nhà đầu tiên mà anh ở. Bà ngoại anh là người tân tiến, từng đi du học Mỹ, thích ở nhà kiểu Tây, biệt thự chỉ có ba tầng cũng đốt tiền lắp thang máy, hơn nữa mỗi tầng còn phải có phòng tắm riêng; trong khi đó, dòng tộc bên nội anh lại toàn những người cổ hủ, một tòa nhà cũ truyền hết từ đời này qua đời khác. Năm anh sáu tuổi, cha anh đã quyên góp khu nhà bốn dãy phòng này. Nhà họ Phương bọn họ từng sống ở nơi đây suốt một trăm năm mươi năm, ngoài một số chỗ buộc phải tu sửa thì toàn bộ vẫn y nguyên, ngay cả nội thất cũng đều là đồ từ hơn trăm năm trước. Nhà Phương Mục Dương càng chuyển càng nhỏ, từ bốn dãy phòng xuống hai dãy phòng, rồi cuối cùng là chung cư, thế nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì đối với không gian trong nhà. Anh không thích suốt ngày chôn chân ở nhà, nhà dẫu có to đến mấy anh cũng phải ra ngoài chơi. Điểm bất tiện duy nhất là ở trong căn nhà nhỏ cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, khi nào cha muốn đánh anh thì anh có chạy đằng giời. Trước kia sống tại một gian nhà lớn, thích trốn lúc nào cũng được, nhà có mất gì cũng chẳng ai phát hiện ra. Sau này chuyển đến chung cư, anh mang ga trải giường đi đổi lấy giày trượt băng nhập khẩu, ngay ngày hôm sau đã bị cha mình tóm sống.

Phương Mục Dương phát hiện cây mận hồi xưa anh thường trèo vẫn còn đó, nhưng giờ nó đã trở thành tài sản chung, cấm người qua đường hái trộm.



Anh cắn một miếng kem đá đậu đỏ, ngồi dưới bóng râm quan sát già trẻ lớn bé trên đường. Cách nhà cũ của anh không xa có một công viên, bên trong sen đang nở rộ. Nếu không phải đã nhận lời vẽ một bức tranh hoa sen cho bác gái Phó, Phương Mục Dương còn muốn nán lại trong khu nhà này một lát.

Đến tận gần giờ cơm tối, anh mới di chuyển từ công viên tới nhà họ Phó.

Lăng Y cũng đang ở đây.

Cha của Phương Mục Dương từng là cấp trên của cả giám đốc Phó lẫn cha Lăng Y. Mấy năm nay, chỉ còn giám đốc Phó là có thể thấp thỏm dựa vào xuất thân mầm đỏ của bà xã mình mà miễn cưỡng duy trì được cuộc sống như ngày xưa, tuy cũng bị giáng chức nhưng vẫn tốt hơn lãnh đạo và đồng nghiệp cũ rất nhiều.

Lăng Y tết một bím tóc dày kiểu Pháp. Vì thừa hưởng dòng máu ngoại lai của bà nội nên những đường nét trên khuôn mặt cô sắc sảo hơn người bình thường, chúng khiến cho người ta cảm giác cô có một tâm hồn sâu sắc.

Nếu như cô biết hôm nay Phương Mục Dương cũng đến, cô nhất định sẽ đi thăm bác Phó vào một ngày khác. Cô không phải là bạn gái Phương Mục Dương, nhưng vì anh đã nhường suất vào đại học cho cô nên mọi người luôn cảm thấy cô có nghĩa vụ chăm sóc anh, dù rằng lý do anh nhập viện chẳng hề liên quan tới cô. Thậm chí lúc cô lén lút giấu giếm người khác, cũng chưa chắc đã không thẹn với lòng mình.

Thời điểm cô cảm thấy tuyệt vọng về tương lai, muốn tự kết liễu đời mình, chính Phương Mục Dương đã cứu cô, hơn nữa còn nhường lại chỉ tiêu tuyển sinh cho cô. Lúc ấy cô thật lòng thích Phương Mục Dương, thậm chí còn chuẩn bị trao cả bản thân cho anh, chỉ để anh tin tưởng rằng sau khi vào đại học rồi cô vẫn sẽ chờ đợi anh.

Sau đó Phương Mục Dương nằm viện, không phải là cô không nghĩ tới chuyện đến bệnh viện trông anh, chỉ là miệng lưỡi thế gian đáng sợ. Cô không muốn mọi người biết suất học của mình là Phương Mục Dương nhường cho. Tất nhiên cũng có vài người biết rồi, nhưng một khi cô đã đi, câu chuyện sẽ càng lan rộng. Một cậu trai nhường lại cơ hội học đại học cho một người con gái, không thể không khiến người ta nghĩ đến những phương diện khác, sau khi tam sao thất bản một hồi thì kiểu gì cô và Phương Mục Dương cũng bị trói chặt với nhau cả đời. Phương Mục Dương này lại chẳng phải là Phương Mục Dương mà lúc trước cô từng quen, cô không cam lòng.