Chương 34

Phí Nghê lại gắp một ít cải thìa cho Phương Mục Dương: “Sau này đừng đến xưởng tìm tôi nữa. Giờ cậu thấy tôi quan trọng, chẳng qua là vì đã quen với tôi rồi thôi. Mai sau cậu có công việc, tiếp xúc với nhiều người, sẽ mau chóng phát hiện thực ra tôi đối với cậu cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Cô không giống những người khác.”

Phí Nghê không tin lời anh: “Đợi khi cậu đi làm rồi, gặp gỡ nhiều người, những lời này lại nói sau cũng chưa muộn.”

“Bất kể là khi nào, cô đối với tôi cũng luôn khác biệt.”

“Mau ăn cơm đi, không còn sớm nữa, ăn xong rồi tôi còn phải về nhà.”

Phí Nghê cúi đầu chọc chọc rau xanh trong bát. Cô thầm nghĩ hai người gọi ba món vẫn nhiều rồi, ăn chẳng hết được.

Đến khi phát hiện ra Phương Mục Dương cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, Phí Nghê bèn nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người ra khỏi tiệm cơm, Phương Mục Dương đi cùng đường với Phí Nghê. Phí Nghê chỉ về phía đông, nói: “Trạm xe ở hướng đông, cậu qua bên đó đi.”

“Tôi đưa cô về.”

“Tôi đi xe đạp mà, cậu muốn đưa tôi về, tôi lại phải chở cậu. Cậu mau trở về viện đi.”



Trước khi quay người, Phương Mục Dương nói với Phí Nghê: “Đợi khi nào có việc rồi, tôi sẽ lại đến tìm cô. Trước khi tôi tìm cô, đừng vội kết hôn với người khác nhé.”

“Tay phải cậu bẩn rồi kìa, phủi đi.” Phí Nghê vẫn chưa nói hết, không biết tại sao trên cánh tay Phương Mục Dương lại dính một ít bụi trắng. Cô vốn đã định phủi hộ, nhưng khi cách tay anh chỉ còn mười xentimét, cô lại thu tay về, đặt trên ghi đông xe đạp.

Phương Mục Dương cũng không cúi đầu nhìn xuống tay mình, anh nói: “Cô lên xe đạp đi, tôi nhìn cô đi.” Anh sợ mình cúi đầu rồi, cô sẽ đạp xe đi mất.

Nếu Phương Mục Dương không nói sẽ nhìn cô đi, có lẽ Phí Nghê sẽ quay đầu lại một lần.

Nhưng về tận tới nhà rồi, cô vẫn chẳng quay đầu lần nào cả.

Cha Phí trông thấy hoa Phí Nghê cầm, hỏi ai tặng.

Phí Nghê nói: “Đẹp là được, ai tặng thì quan trọng gì.” Cô lấy chỗ hoa giả ra, cắm lay ơn trắng vào trong bình hoa.

Ngày hôm sau, Phí Nghê đến bưu điện, gửi giấy và màu vẽ mới mua cho Phương Mục Dương. Trên bưu kiện không đề tên người gửi.

Lay ơn trắng cắm trong bình suốt hai tuần, vẫn chưa héo đi tẹo nào.

Trong hai tuần này, Phí Nghê và Diệp Phong đã đi xem “Sa gia binh”, đi coi múa ba lê, đi chèo thuyền ở công viên một lần.



Diệp Phong mời Phí Nghê về nhà mình chơi. Nói là về chơi, thực ra là về ra mắt phụ huynh. Phí Nghê đồng ý không chút do dự.

Diệp Phong rất phù hợp với hình tượng người chồng trong lòng Phí Nghê, còn lãng tử làm nghệ thuật thì chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của cô. Chỉ có điều mấy năm nay, lãng tử đều đã ẩn mình, ai ai cũng trở thành lương dân hết, bình thường không thể gặp được. Nếu như nhà Phương Mục Dương không xảy ra chuyện, chắc hẳn cậu ta cũng sẽ thành người như vậy. Bất kể Phương Mục Dương có nhớ lại được hay không, cậu ta cũng khác xa với hình tượng người chồng của cô.

Lần đầu đến nhà họ Diệp, Phí Nghê bàn bạc với người nhà xem nên chuẩn bị quà thế nào.

Cha Phí bảo hay là tặng sô cô la và sữa bột của Mỹ đi. Sô cô la Phương Mục Dương đưa đến vẫn để ở nơi râm mát, chưa ăn mất miếng nào, sữa bột cũng chưa mở ra. Thế nhưng Phí Nghê nói chuyển quà của người này cho người khác không hay lắm, sữa bột và sô cô la cứ giữ lại dùng thì hơn.

Thời buổi này chẳng có mấy ai khá giả, quà khách đưa tới không dám ăn mà để dành tặng người khác là chuyện rất hay xảy ra, có đôi khi một hộp điểm tâm cũng có thể qua tay tận mấy nhà lận. Nhà họ Phí cũng thường làm như thế. Nhưng Phí Nghê nói không hay, cha Phí cũng không tiện phản đối nữa.

Cuối cùng Phí Nghê cầm chỗ tiền lương mới nhận tới cửa hàng thực phẩm phụ mua tám loại điểm tâm, đựng chung trong một cái hộp, hộp điểm tâm đầy tới mức xách lên cũng suýt trẹo tay. Ngày đến nhà họ Diệp, Phí Nghê mặc chiếc sơmi kẻ carô mới may cùng với chân váy bằng vải đũi màu lam sẫm.

Nhà họ Diệp ở trên tầng ba, còn dưới tầng một là hai hộ gia đình sống chung trong một căn nhà.

Lúc Phí Nghê đến, phòng khách chỉ có mỗi mẹ Diệp Phong đang ngồi, dì giúp việc thì nhặt rau ở trong bếp. Thời buổi này, chẳng có mấy ai dám ngang nhiên thuê người giúp việc, mà có thuê người giúp việc thì cũng phải nói tránh đi là người thân đến ở nhờ.

Diệp Phong hỏi cha mình đâu, mẹ anh ta nói đang trong phòng sách, bảo anh ta đừng làm phiền. Chỉ có lúc Phí Nghê cất tiếng chào thì mẹ Diệp Phong mới gật đầu với cô một cái, còn lại hoàn toàn lơ tiệt.

Phí Nghê biết, trước khi cô tới, Diệp Phong nhất định đã kể với cha mẹ mình về bối cảnh của cô. Cha mẹ anh ta trông không giống người không hiểu lễ nghĩa, họ phớt lờ cô như thế, nhất định là cố ý. Cô còn chưa đến nhà mà đã bất mãn với cô, vậy thì chắc chắn không phải vì bản thân cô, mà là bởi công việc cùng với gia đình của cô.