Chương 14

Ra khỏi tiệm điểm tâm, Diệp Phong đưa Phí Nghê về nhà. Tới cửa nhà rồi, Phí Nghê mời anh ta vào nhà uống nước theo phép lịch sự thông thường. Mẹ Phí vô cùng niềm nở trước mặt Diệp Phong, khăng khăng giữ anh ta ở lại ăn cơm cùng họ. Vốn dĩ bữa cơm hôm nay là rau xào cùng cháo loãng, nhưng vì có Diệp Phong đến, mẹ Phí đã rút mấy tờ tiền giấy, lén bảo cha Phí ra ngoài mua thịt bò hầm và chân giò hun khói về ăn.

Tiễn Diệp Phong ra khỏi cửa rồi, Phí Nghê mới nói mẹ mình không cần hồ hởi như vậy. Lần đầu tiên gặp đã nhiệt tình quá, trông chẳng khác nào mình trèo cao nhà người ta cả.

“Mẹ còn tưởng con vừa lòng với cậu ta chứ.”

“Thực ra cũng chẳng có gì không vừa lòng.”

Phí Nghê không hề phản cảm với Diệp Phong, thậm chí còn nhận lời đi xem phim cùng anh ta.

Bọn họ đi xem một bộ phim chiếu ban ngày, Phí Nghê không bao giờ hẹn hò với đàn ông vào buổi tối.

Là phim cứu trợ thiên tai của Rumani, có một số cảnh thân mật, cô và Phương Mục Dương đã từng xem một lần rồi.

Đến những cảnh thân mật kia, tay Diệp Phong vẫn để rất quy củ, hoàn toàn không mất nết như Phương Mục Dương.

Xem xong bộ phim này, Diệp Phong lại hẹn cô chiều Chủ nhật đi coi một bộ phim khác.

Lần thứ hai, bọn họ cùng nhau đi xem một tác phẩm điện ảnh trong nước. Bộ phim vừa kết thúc, Diệp Phong đã mời Phí Nghê đi ăn. Phí Nghê nói hôm nay là sinh nhật của cha cô, cô phải về ăn cơm cùng gia đình. Diệp Phong nghe xong, chủ động ngỏ ý muốn theo cô về nhà mừng thọ cha Phí. Phí Nghê không nghĩ ra lý do gì hợp lý để mà từ chối anh ta, đành phải gật đầu đồng ý.

Lúc Phí Nghê bước chân lên gác, mẹ của cô vẫn đang nấu cơm bên ngoài hành lang nhỏ hẹp.



Lần này gặp Diệp Phong, mẹ Phí không còn đon đả như lần trước nữa. Bà chỉ nháy mắt ra hiệu với cô không ngừng.

Nhưng bà nháy mắt làm gì, Phí Nghê quả thực đoán không ra nổi. Cô hoàn toàn không hay biết Phương Mục Dương cũng đã tới, đang ngồi trong phòng chờ cô, còn mang quà đến tặng cô.

Phương Mục Dương vốn dĩ vẫn đọc từ điển ở trong bệnh viện mỗi ngày. Thế nhưng hôm rồi, có một người bạn cấp hai tới thăm cậu ta. Người nọ là bạn học chung của cậu ta và Phí Nghê, cũng biết nhà của Phí Nghê ở đâu. Phương Mục Dương nhờ cậu bạn viết địa chỉ lên trên giấy, rồi cầm tờ giấy đó lên xe buýt, đi đến đâu hỏi đường đến đấy, cuối cùng cũng tìm được căn nhà này.

Cậu ta hoàn toàn không nghe ra cha mẹ Phí tìm cách mời khéo mình đi, vẫn cứ kiên trì ngồi ở nhà chờ cô về.

Phương Mục Dương mang theo một chiếc máy ảnh kiểu cũ của Đức anh mua tại một cửa hàng ủy thác(*) trên đường đến nhà Phí Nghê. Mua đồ cũ ở cửa hàng ủy thác không chỉ rẻ mà còn không cần dùng phiếu. Lần này anh tới, định chụp cho Phí Nghê mấy tấm hình.

(*) Cửa hàng ủy thác: Cửa hàng nhận bán hộ đồ cũ khách gửi, bán được thì sẽ ăn tiền hoa hồng.

Ngoài máy ảnh ra, Phương Mục Dương còn mang cho Phí Nghê sữa mạch nha(**), sô cô la, sữa bột của Mỹ và năm quả táo. Táo là hồi trước anh để dành được, sữa mạch nha là anh nhờ y tá mua hộ, còn sô cô la và sữa bột là bạn mẹ anh mang đến khi đi thăm anh.

(**) Sữa mạch nha: Một loại đồ uống pha sẵn làm từ sữa bột, sữa đặc, bột cacao, chiết xuất mạch nha và một số nguyên liệu khác như kem, trứng, đường… Trước năm 1980, sữa mạch nha được coi là thứ đồ uống xa xỉ ở Trung Quốc, thường chỉ có trẻ em mới được uống.

Người bạn này quen biết nhiều người ở nước ngoài và có không ít phiếu kiều hối trong tay, có thể mua được một số mặt hàng người trong nước không mua được.

Một túi sô cô la lớn, Phương Mục Dương chỉ ăn một viên. Hai viên to nhất anh giấu đi, còn lại đều chia cho bệnh nhân và các y tá cùng tầng.

Ngày thứ ba kể từ khi Phí Nghê đi, Phương Mục Dương bắt đầu vẽ tranh. Tảng sáng hôm ấy, anh đã nằm mơ, mơ thấy vô số khuôn mặt khác nhau lần lượt lần lượt hiện ra, song anh chẳng hề nhận ra ai cả. Thế giới rộng lớn đến vậy, anh lại chẳng biết được bao nhiêu người. Người mà anh gần gũi nhất chính là Phí Nghê, nhưng cô không xuất hiện nữa. Bốn giờ sáng, anh bừng tỉnh giữa cơn mơ, sau đó lập tức bật đèn lên đọc từ điển. Phí Nghê đã nói học xong cuốn từ điển này, cô sẽ lại đến gặp anh. Đọc được nửa trang, anh lại bắt đầu dùng bút phác họa từng đường nét của Phí Nghê lên từ điển. Đôi mắt này, cái mũi này, bờ môi này, tất cả đều thuộc về Phí Nghê, Phí Nghê vừa mới đến thăm anh ba ngày trước.