Chương 4

Bạch Vũ Hà dừng một lát, sau đó mới rủ mắt xuống nói nhỏ: "Gần đây Thiển Thu cảm thấy không thoải mái, một mình sống trên trấn cũng không có nhiều bạn, cô ấy không thể gọi điện cho anh, cho nên em nghĩ nếu như anh có thời gian rảnh về thăm thì chắc chắn là cô ấy sẽ rất vui."

Hạ Phong nhăn mày: "Anh mới trở về. Cô ấy cũng không nhận điện thoại của anh cho nên anh cũng không biết cô ấy có chuyện gì... Cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này."

Hạ Phong và vợ vừa kết hôn thì đã làm nhiệm vụ đi, cả một năm cũng chỉ nhìn thấy mặt nhau một lần khi kết hôn, hiện tại ấn tượng của anh đã sớm mơ hồ, chỉ có cái tên thì mới thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng những lời mà anh nghe được từ chỗ ba mẹ, từ chỗ bạn bè đều không phải lời tốt đẹp.

Chỉ có Bạch Vũ Hà vẫn luôn nói với anh rằng Thiển Thu là một cô gái tốt, nếu Thiển Thu gặp chuyện thì sẽ nhanh chóng gọi điện thoại báo cho anh biết kịp thời.

Lâm Thiển Thu không biết khi nào nam chính sẽ tới bắt quả tang, cô chỉ nhớ mang máng là vào sáng ngày hôm sau, khi chủ cũ của cơ thể này cùng Tôn Văn Minh đã xong việc, cả hai lại còn bị bắt tận tay khi đang ở trên giường. Vừa nhớ tới đây cô vừa tính toán đại khái thêm thời gian ngồi xe tới đây, cuối cùng cũng ra khoảng thời gian đại khái.

Cả đêm qua Tôn Văn Minh ngủ không ngon giấc, khí huyết cả người anh ta cứ dâng trào hết cả lên, hẳn chỉ thấy từ sau khi kết hôn, Lâm Thiển Thu này càng ngày lại càng quyến rũ. Rồi, anh ta nghĩ tới cảnh mình thấy ngày hôm qua, không kìm được mà lăn qua rồi lộn lại khắp giường, không khác một cái bánh nướng áp chảo, cứ thế mà chờ đến rạng sáng.

Trời vừa sáng là anh ta đã rời giường rồi thay ngay bộ quần áo mới mua, sau đó thì rửa mặt đánh răng và lái xe lên trấn trên. Cùng lúc ấy, Bạch Vũ Hà và Hạ Phong cũng đang bắt xe đi từ nhà ga lên trấn trên.



Lâm Thiển Thu đi ra ngoài ngó sắc trời một xíu, rồi chậm rãi ngồi lên chiếc ghế ở trong sân. Cô tự rót cho mình một ly nước trái cây và khẽ nhấp một ngụm, sau khi uống nước táo lạnh, dường như cái nóng của mùa hè cũng theo đó mà biến mất.

Cửa sân đã đóng nhưng tường bao quanh chỉ bằng đầu người, nếu có ai muốn thì chỉ cần trèo tường một cái là vào nhà được ngay. Cũng may những năm này con người đa phần sống đơn thuần, các vụ trộm cắp đột nhập vào nhà cũng không phải là nhiều nên Lâm Thiên Thu cũng không sợ có kẻ gian đến. Lại nói, dù có kẻ xấu vào nhà đi chăng nữa thì chưa biết ai phải lo cho ai đâu.

Nhân có vị trí thuận lợi nên người đầu tiên tới cửa sân là Tôn Văn Minh, anh ta vừa gọi tên của Lâm Thiển Thu, vừa gõ cửa ầm ầm, “Thiển Thu, Thiển Thu, là anh đây, anh Văn Minh đây, em mở cửa cho anh nhanh đi!”

Lâm Thiển Thu đợi một lúc, cho đến khi chắc mẩm là hàng xóm hai bên đã nghe được tiếng gõ cửa của Tôn Văn Minh thì mới chịu đứng dậy nhưng động tác thì chậm chạp và uể oải. Cô đi về phía cửa, trên người là bộ đồ đơn giản, còn nét mặt, biểu cảm thì thản nhiên, không chê vào đâu được. Cô hỏi với giọng điệu bối rối: “Anh Tôn, sao anh lại ở đây?”

Tôn Văn Minh có hơi kinh ngạc, cô nàng này hay là muốn đổi ý? Chẳng phải hôm qua cô ta cô ta là người ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng hẹn anh ta hôm nay hay sao…

“Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi à? Không phải cô hẹn tôi đến đây hôm nay à?” Tôn Văn Minh có hơi hoang mang.