Ông cụ Tần và bà cụ Tần đang ngồi ở vị trí đầu ghế Bát Tiên, giống như các lão quan gia và lão phu nhân thời cổ đại xưa vậy, khí thế bức người.
Ông cụ tuy thân hình hơi gầy nhưng rất có tinh thần, khuôn mặt thon dài, lại có một đôi mắt đào hoa thâm tình, khiến người ta vô cớ có cảm tình.
Sắc mặt bà cụ trong trẻo song lại có vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo, Hứa Lâm chỉ cần nhìn là có thể nhận ra khí chất cao cao tại thượng vượt trội của bà cụ.
Khi Hứa Lâm nhìn hai ông bà cụ, bọn họ cũng đang quan sát Hứa Lâm, phản ứng đầu tiên là cau mày và cảm thấy chán ghét.
Thân hình gầy gò da bọc xương, quần áo chắp vá, lưng còng đầu cúi thấp, ông cụ và bà cụ liếc nhìn nhau, im lặng lắc đầu.
Hiển nhiên là khá bất mãn với vẻ ngoài của Hứa Lâm.
Ngoại hình và khí chất như vậy không xứng với thằng nhóc nhà họ Tô kia.
Khoảnh khắc họ lắc đầu, Hứa Lâm bật cười nhẹ, thật đúng là một gia đình thế lực mà.
Kiếp trước cô què quặt, người nhà này coi thường cô, không nhận ra cô, kiếp này thì thế nào?
Hình tượng xấu như này là tôi muốn chắc? Tôi cũng có muốn đâu. Rõ ràng là mấy người đã không bảo vệ được tôi khi còn nhỏ, dựa vào cái gì bây giờ lại thể hiện thái độ thất vọng kia với tôi?
Hứa Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người ngồi trên ghế cao, lạnh lùng hỏi: "Các người là ai, tìm tôi có chuyện gì không?”
"Chúng ta là..." Ông cụ Tần đang định giới thiệu danh tính thì bị bà cụ Tần kéo tay áo cắt ngang.
"Chúng tôi họ Tần, cháu có thể gọi tôi là bà nội Tần và ông nội Tần."
Bà cụ Tần sắc mặt lạnh lùng, nói những lời không chút ấm áp khiến Hứa Lâm tức giận.
"Chúng tôi nghe nói cuộc sống của cháu ở nhà họ Hứa không tốt nên muốn nhận nuôi cháu, cung cấp cho cậu một môi trường sống tốt hơn. "
Nói xong, bà ta dùng ánh mắt “ban ơn” nhìn Hứa Lâm, chờ đợi Hứa Lâm cảm kích đáp lại.
Nhưng bà ta không biết rằng khi nghe vậy, trong lòng Hứa Lâm đã tức giận rồi. Ha, cái gì mà ông nội Tần, bà nội Tần gì chứ, bớt lấy le trước mặt tôi đi! Còn “nhận nuôi” cơ đấy, tôi cần có người nhận nuôi lắm à?
Rõ ràng mấy người là ruột thịt của tôi nhưng sau khi đánh mất tôi lại làm ra vẻ nhân từ tới nhận nuôi tôi, còn muốn tôi cảm kích? Nghĩ hay đấy!
“Ồ, nhận nuôi tôi sao, các người lấy tư cách gì nhận nuôi tôi? Ông bà ruột của tôi ư?”
Nhìn nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đó, vẻ mặt bà cụ Tần cứng đờ.
Bà ta vốn tưởng rằng Hứa Lâm không biết được thân thể của mình, lại không ngờ cô đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí còn biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Haha, quả là một cô gái đầy mưu mô.
Dù biết sự thật nhưng cô vẫn giả vờ như không biết, thấy họ không muốn thừa nhận danh tính của cô, cô lại lo lắng.
Nghĩ như vậy, vẻ chán ghét trên mặt bà cụ Tần càng thêm mạnh mẽ.
Một bên khác, ông cụ Tần có chút xấu hổ, khó hiểu đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Hứa Lâm.
Đúng, đây là cháu gái ruột của họ, nhưng việc về nhà họ Tần làm con gái nuôi quả thực là không hợp lý.
"À, các người dẹp ý nghĩ nhận nuôi đó đi. Ở chỗ tôi không có chuyện nhận con nuôi đâu, hoặc là nhận thân hoặc là cắt đứt, thế thôi. Các người bớt dùng mấy thủ đoạn kinh tởm đó đi.” Hứa Lâm nhìn chằm chằm vào bà cụ Tần bằng ánh mắt bình tĩnh, nói thẳng.