Chương 10

Cố Kiêu cũng không phải một người thích xen vào việc của người khác. Càng lười phản ứng khi mà vô duyên vô cớ gặp phải những việc vớ vẩn như ngày hôm nay. Hắn không sợ, hắn cái gì cũng chưa làm, kể cả người dân trong thôn có đẩy cửa xông vào thì hắn cũng chẳng sao.

Nhưng vấn đề hiện tại là cô gái này! Cô ta là một tiểu quả phụ trẻ tuổi, xung quanh đầy thị phi. Hắn có thể dễ dàng đi ra khỏi đây, nhưng cô ta lại không thể.

Cô gái này nếu còn ở lại đây sẽ bị nghi ngờ.

Cố Kiêu nhìn thấy mặt Sở Uyển đã đỏ rần lên, bộ dáng thấp thỏm, liền biết, cô gái này da mặt thực sự rất mỏng. Nếu như lúc này cửa bị mở ra, chính là bức cô gái này vào con đường chết.

“Trong phòng chứa củi có một cửa sổ, từ cửa sổ này rời đi, sẽ không gặp phải những người ở ngoài kia”. Cố Kiêu nói

Sở Uyển ngẩn ra, cô là lần đầu tiên ở trong phòng này. Trong thôn mỗi một căn nhà ở có cấu tạo không giống nhau. Nếu cửa sổ của phòng ngoài kia thông với tiểu viện, cô đi ra như vậy nhất định sẽ bị người trong thôn vây kín.

Chờ phản ứng kịp, Sở Uyển liền cảm kích nhìn doanh trưởng Cố. Sở Uyển vẫn rất yếu, cả người đều không có sức. Từng bước của cô như đang dẵm lên bông, nhưng cô không dám chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng tìm kiếm phòng chứa củi.

“Đi theo tôi.” Doanh trưởng Cố cầm theo đèn dầu hoả, đi đến phòng chứa củi.



Phòng chất củi có một cái cửa sổ, nhưng so với cửa sổ bình thường thi cao hơn. Sau khi hai người đi vào trong phòng, Cố Kiêu một tay chống lên khung cửa sổ, thân thể nhẹ nhàng nhẩy ra phía ngoài. Hắn ta nhẹ nhàng rơi xuống đất mà không gây ra bất cứ một âm thanh nào.

Ngay sau đó, Sở Uyển thấy hắn duỗi tay về phía cô.

Đêm nay trời có trăng, dưới ánh trăng, bộ dáng của Cố doanh trưởng thoạt nhìn Sở Uyển cũng không thấy rõ. Cô chỉ cảm thấy, thân hình hắn ta cao lớn, kiện nghị. Hơn nữa còn mặc một thân quân trang liền làm cho người khác vừa sợ hãi hắn, vừa kính sợ hắn.

Chỉ là, Sở Uyển cảm thấy đôi mắt của hắn lạnh, tính tình cũng không tốt. Khi mà Sở Uyển chưa kịp phản ứng, Cố Kiêu đã mất kiên nhẫn, bàn tay to rộng của hắn kéo lấy cánh tay của cô.

Cánh tay mảnh khảnh của Sở Uyển bị một sức lực cường đại nâng lên.

Ngay sau đó, dựa vào sức lực này, Sở Uyển lấy đủ dũng khí, nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng chứa củi.

……