Chương 11: Đếm ngược thời gian xuyên qua

Lại đặt mua riêng thêm mười cân bông nữa, cái này bây giờ chưa có hàng, cũng phải đợi đến ngày hôm sau để lấy.

Tổng cộng hết một trăm mười nghìn tệ.

Cô lại đi đến cửa hàng thuốc lá và rượu bên cạnh, mặc dù cô và Miên Miên không cần thứ này nhưng rượu với thuốc lá ở thời điểm đặc thù, thì lại là thứ hàng hóa xa xỉ.

Cô nhất định phải tích trữ một chút.

Mười vò rượu trắng lớn, mỗi vò hai mươi lăm cân, mười thùng rượu vang đỏ, mỗi thùng mười chai, còn có năm mươi cân rượu Thiệu Hưng.

Còn thuốc lá, gồm thuốc lá rẻ tiền và thuốc lá đắt tiền, mỗi loại 50 bao.

Không thể phủ nhận rằng thuốc lá với rượu cũng được tính vào mặt hàng xa xỉ, những món đồ nhỏ nhặt này đã ngốn hết của cô ba trăm nghìn tệ.

Không còn cách nào khác, rượu với thuốc lá cho dù ở bất cứ đâu cũng là đồng tiền mạnh, không thể không mua.

Sau khi đi ra ngoài, cô đi ngang qua cửa hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, tất cả đều tích trữ thật nhiều.

Đặc biệt là giấy vệ sinh và băng vệ sinh, cô mua theo thùng, Vinda C&S Sofy Lady Care Whisper Space 7*, mỗi loại lấy một trăm thùng.

*Các hãng giấy vệ sinh, băng vệ sinh nội địa T.

Cô nhẩm tính, chắc là đủ dùng tới kiếp sau luôn.

Sau đó, cô cùng Miên Miên đến chợ bán đồ dùng nhà bếp với dụng cụ ngũ kim*.

*Dụng cụ ngũ kim nói chung là những vật liệu được tạo nên từ 5 loại kim loại chính: 1. Đồng, 2. Sắt, 3. Nhôm, 4. Inox, 5. Titanium. Ví dụ: búa, khóa cửa, ống dẫn,...

Miên Miên đã không chịu nổi được nữa, đến buổi chiều, cô bé đã thấy buồn ngủ.

Cô thực sự không đành lòng, nhưng cũng không thể giao Miên Miên cho bảo mẫu được.

Cô sợ người chồng cũ lòng dạ độc ác bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡng chế cướp con đi.

Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc, thương lượng với Miên Miên.

“Miên Miên, mẹ ghé qua chợ bán đồ dùng bếp với ngũ kim, con ở trong xe nghỉ ngơi có được không?”

Nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không bằng lòng để con gái lại trên xe.

Miên Miên không thể mở đôi mắt đang buồn ngủ của mình ra được, cô bé ngáp một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn ở cùng mẹ, con có thể kiên trì mà.”

Cô bé không muốn xa mẹ.

“Vậy mẹ sẽ ôm con ngủ.”

“Không cần đâu ạ, mẹ ơi con nặng lắm, con tự đi được mà.”

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân đau lòng không chịu được.

Đáng tiếc, Miên Miên quá hiểu chuyện, cô bé không cho cô ôm.

Vì thế, cô dự định đi đến chợ đồ bếp và đồ ngũ kim, sau đó đánh nhanh thắng nhanh.

Ghé qua chợ đồ làm bếp để mua chảo sắt, thớt, chén đũa này kia.

Mỗi thứ mười bộ trở lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại hỏi thăm xem có bếp than không.

Đáng tiếc là những cái bếp than này đã bị thị trường đào thải từ lâu rồi.

Chứ đừng nói đến việc mua.

Thế là, chỉ có thể mua một ít bếp cồn với cồn. Sau khi mua đồ dùng bếp xong, cô lại đi tiếp đến cửa hàng kim khí để mua đèn pin, cờ lê, dao con, v.v.

Những thứ khác, cô định tạm thời bỏ qua, ngày mai lại tới.

Cô ôm Miên Miên về thẳng nhà, đương nhiên là đi đến nhà kho một chuyến, bỏ tất cả đồ đạc vào không gian bong bóng trước.

Lúc này hai mẹ con mới về đến nhà.

Cô vừa bước chân về đến nhà, chồng cũ cô đã gọi điện tới.

“Hôm nay đưa con đi sở thú à?” Đây là thăm dò, cũng là kế sách thả con tép bắt con tôm dụ dỗ.

Sở thú…

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bảo mẫu, bảo mẫu bị nhìn thì giật mình.

Bà ta cảm thấy việc bản thân bị ông chủ mua chuộc, giống như đã bị bà chủ phát hiện ra, bà ta giả vờ bận bịu rồi kiếm lý do đi làm việc.

Thẩm Mỹ Vân hừ một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận: “Làm sao anh kiểm tra ra được.”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, còn hai ngày thôi.”

Đúng vậy, còn hai ngày nữa, là có thể hoàn toàn rời khỏi anh rồi!

Cô phải tranh thủ thời gian mới được.

Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm rồi cúp điện thoại, đưa con gái Miên Miên đi ngủ.