Nhân viên soát vé đứng bên cạnh thấy Thẩm Mỹ Vân không có ghế ngồi, còn cố ý đứng dậy nhường ghế cho cô: “Cô gái, đến đây ngồi đi.”
Vừa khéo đúng lúc Thẩm Mỹ Vân cũng cảm giác bản thân không thể đứng nổi nữa, xe buýt giống như cá mòi đóng hộp, gần như không còn chỗ để chân.
Trên sàn còn đặt một chiếc sọt tre cải biên từ l*иg sắt, chứa gà, vịt, ngỗng kêu cạc cạc, còn tỏa ra mùi phân nồng nặc.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy giọng nói nên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Hô hấp của người soát vé lập tức dừng lại, đối mặt với gương mặt như thế này đúng thật là đánh sâu vào thị giác. Đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
Khiến người ta quên cả việc hít thở.
“Tôi mới nói gì ấy nhỉ?”
Người soát vé ngượng ngùng gãi đầu.
Hiếm khi Thẩm Mỹ Vân thấy dáng vẻ ngây ngốc của đối phương, dở khóc dở cười nói: “Anh không cần nhường chỗ, không sao đâu.”
“Không sao không sao, vì nhân dân phục vụ, là việc mà người soát vé chúng tôi nên làm.”
Nói xong, người soát vé trẻ tuổi đứng lên, chủ động nhường chỗ ngồi của mình cho Thẩm Mỹ Vân.
Lúc này, tất cả mọi người trên xe đều ngạc nhiên.
Có một điều phải biết rằng, những người soát vé trên xe buýt luôn mắt cao hơn người, thái độ cực kì tệ, chỗ bọn họ ngồi như được dát vàng vậy.
Bất kể lúc nào cũng không bao giờ nhường cho ai cả.
Mà hiện tại không đề cập đến việc chủ động nhường ghế mà ngay cả thái độ còn tốt như vậy.
Thật sự là…
À, đối diện với gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân, hình như cũng không có gì là kỳ lạ nữa.
Thẩm Mỹ Vân lên tiếng cảm ơn: “Vậy khi chạy đến ga tàu hỏa, phiền anh gọi tôi một tiếng nhé.”
“Được được, không thành vấn đề.”
Sau khi đến ga tàu hỏa, Thẩm Mỹ Vân đi thẳng vào ga tàu hỏa dưới sự chú ý của tất cả mọi người trên xe.
Ga tàu hỏa của Thủ đô những năm 70 là một trong những tòa nhà mang tính biểu tượng của BK, vô cùng đồ sộ, người người nô nức tấp nập.
Thẩm Mỹ Vân hỏi đường rồi đi thẳng đến chỗ bán vé.
Nhờ có giấy thông hành của ba cô đưa, cô thuận lợi mua được vé đến tỉnh H, nhưng bởi vì đến muộn nên đã lỡ mất chuyến tàu sớm nhất.
Hiện tại chuyến nhanh nhất tiếp theo cũng phải khoảng mười một giờ mới xuất phát.
Còn phải chờ đến giờ khởi hành.
Thẩm Mỹ Vân hơi sốt ruột, cô đứng ở sảnh chờ, nhìn người đến người đi, có người mặc trang phục cách mạng Lênin, có người đội mũ Lôi Phong.
Còn có người vác theo bao đựng đồ làm từ vỏ chăn lớn, bị đè nặng đến mức cong lưng mà đi về phía trước.
Bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác chân thực này.
Cô đã xuyên đến thập niên 70 ở Thủ đô.
Hơn nữa còn lạc mất con gái quý báu của mình.
Nghĩ đến đây, cô càng gấp gáp mãi cho đến lúc xếp hàng kiểm tra vé.
Thẩm Mỹ Vân gần như là người xếp hàng đầu tiên.
Sau khi lên tàu, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ là sau cái thở phào đó, nhìn thấy trẻ con trên tàu khóc lóc, Thẩm Mỹ Vân lại bắt đầu lo lắng.
Miên Miên của cô, có phải cũng đang ở một nơi xa lạ, khóc thút thít gọi mẹ ơi hay không?
Từ ga tàu hỏa BK đến tỉnh H chỉ mất một ngày một đêm.
Khoảng hơn chín giờ ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân đến ga tàu hỏa tỉnh H, tàu hỏa dừng lại, đến lúc xuống rồi.
Càng về phía Bắc, thời tiết lại càng lạnh, vừa mới đặt chân ra ngoài đã bị từng đợt gió Bắc lạnh thấu xương tạt thẳng vào người.
Thẩm Mỹ Vân kéo khăn choàng cổ lại, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp đầy sức sống.
Cô bất chấp gió lạnh, xếp hàng chờ ở lối ra.
Nhưng cô lại không hề biết rằng.
Ngay tại lối vào kế bên.
Miên Miên suy nghĩ cả đêm, mẹ cô bé tên là Thẩm Mỹ Vân, đang ở Thủ đô chờ cô bé.
Cô bé không thể đi theo Triệu Phùng Quốc được, cô bé cũng không muốn đi tìm ba mẹ ruột thịt gì đó.