*đại tạp viện thường bao gồm nhiều căn nhà nhỏ xây quanh một sân chung. Các gia đình sống trong các căn nhà này và chia sẻ một số khu vực chung như sân, nhà vệ sinh chung, và các tiện ích cơ bản. Đây là một phần của kiến trúc truyền thống và đã tồn tại trong lịch sử xây dựng và văn hóa cư trú của nước T.
Cho nên mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.
Tứ hợp viện một nhà một cổng tốt như thế không ở, lại ở một nơi mà thả rắm phòng kế bên còn nghe được như đại tạp viện đây.
Cái này còn không phải là nghĩ không thông sao?
“Chuyện này chả phải nghĩ không thông hay gì cả, tôi thấy chuyện giống với nghĩ quẩn hơn là việc hai người nhà họ Thẩm lại để cho một cô gái độc thân như Mỹ Vân nhận nuôi một bé gái.”
Vừa mới dứt lời, mọi người đều nhìn nhau.
Năm năm trước, nhà họ Thẩm muốn nhận nuôi con bé Miên Miên đó, bọn họ đã thấy lạ.
Dù sao thì thời buổi này nhà nào cũng không đủ cái để ăn.
Nuôi sống con mình đã khó lắm rồi.
Càng đừng nói đến việc nuôi một đứa nhỏ không cùng máu mủ ruột thịt gì.
Nhưng mà nhà họ Thẩm nói nuôi là nuôi, tuy rằng mọi người bàn tán xôn xao nhưng trong lòng đều thầm nghĩ nhà họ Thẩm thật tốt bụng.
Đều sống chung dưới một mái nhà, đều là hàng xóm với nhau.
Hàng xóm là người tốt bụng, bọn họ sống cũng an tâm hơn, không phải sao?
Nhưng không bao lâu lại có tin được truyền ra từ nhà họ Thẩm, đứa bé đó không phải được đăng ký dưới tên của hai vợ chồng già nhà họ Thẩm, mà là đăng ký dưới danh nghĩa của Thẩm Mỹ Vân.
Đây còn chẳng phải là tin chấn động, sấm dậy đất bằng, bùng nổ đến mức mọi người không hoàn hồn nổi à?
Cái gì vậy chứ?
Đăng ký dưới danh nghĩa của Mỹ Vân?
Lúc đó Mỹ Vân mới mười chín tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất để kết hôn.
Giờ đột nhiên nhiều thêm một đứa con, thế thì gả chồng kiểu gì được?
Cho nên khi đó có rất nhiều hàng xóm đến nhà khuyên ngăn, rằng vợ chồng nhà họ Thẩm không nên chiều con quá, như thế là hại đứa nhỏ.
Nhưng hai vợ chồng nhà họ Thẩm không nghe, vẫn cứ khăng khăng cố chấp.
Chính là muốn con gái bọn họ nhận nuôi.
Chuyện này thì cũng thôi đi, dù sao thì điều kiện nhà họ Thẩm cũng tốt, chính là nhà tốt nhất trong toàn cái đại viện này.
Lại chỉ có duy nhất một đứa con gái là Thẩm Mỹ Vân.
Đừng nói nuôi một mình Miên Miên, dù nuôi ba đứa cũng có thể nuôi nổi.
Cứ thế mà nuôi đến năm năm.
Bây giờ bên ngoài mọi người đều biết nhà họ Thẩm sắp xảy ra chuyện, hai vợ chồng nhà họ Thẩm hoảng hốt thu xếp hậu sự cho con cái.
Cho nên mới gửi Miên Miên đi.
Nhưng nếu Mỹ Vân thật sự muốn đưa đứa bé kia về lại. Vậy không phải đã phí hoài nỗi khổ tâm của ba mẹ rồi hay sao?
Nghĩ đến đây.
Hàng xóm xung quanh lắc đầu: “Tôi thấy Viện trưởng Thẩm và Giáo sư Trần chiều con quá rồi.”
Bà Ngô ở bên cạnh nghe vậy không khỏi xùy một tiếng.
“Nếu hai vợ chồng nhà cô là người có thân phận trong xã hội, không cần lo cái ăn cái mặc và chỉ có một đứa con gái, còn xinh đẹp như tiên nữ, cô có chiều nó không?”
“Đừng nói là Viện trưởng Thẩm và Giáo sư Trần, nếu Mỹ Vân mà sinh vào nhà tôi, thì tôi cũng sẽ chiều con bé lên tận trời như vậy.”
Không vì lý do gì khác, chỉ là đứa nhỏ này xinh đẹp quá đỗi.
Mọi người nghe thấy lời của bà Ngô, không khỏi hâm mộ nói theo: “Nếu có thể đưa tiên nữ Mỹ Vân đó vào nhà của tôi, thì chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với con bé.”
Lời vừa nói ra lập tức bị mọi người cười mắng: “Cô cũng không xem lại nhà cô bấp bênh như thế, có thể nuôi nổi tiên nữ xinh đẹp như Mỹ Vân không.”
Nghe chẳng lọt tai chút nào cả.
Tứ hợp viện rộng lớn của bọn họ, phía trước phía sau hai sân, mười mấy hộ gia đình.
Nhưng cũng chỉ có mỗi nhà họ Thẩm nuôi nổi tiên nữ như Thẩm Mỹ Vân.