Chương 1: Chị em trọng sinh

“Sắp xếp như vậy đều vì tốt cho con thôi.”

“Cha mẹ con không còn, chỉ có mình con lẻ loi, không gả cho người đàn ông đáng tin làm sao được?”

Ôn Hinh không biết mình đang ở trong mộng hay đang ở điện Diêm Vương, giọng nói lải nhải bên tai khi gần khi xa, đặc biệt khàn khàn như vịt đực, khiến cô đau đầu không thôi.

Cô đã sắp chết rồi, ai còn ở đây quấy rầy cô?

Làm vậy rất vô đạo đức, biết không?

Đang muốn nổi giận, thân thể bị người ta đẩy một cái, sau đó cô nghe rõ một câu.

“Hinh Hinh, con nói gì đi chứ!”

Chất giọng vịt đực này quen quá, là ——

Thím hai?

Lý Ngọc Lan?

Ôn Hinh mở choàng hai mắt, không dám tin nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Đợi thấy rõ thật sự là Lý Ngọc Lan đã qua đời nhiều năm, cô há miệng không nói thành lời.

Thật sự là bà ta!

Nghe nói chỉ có người chết rồi mới có thể thấy người thân đã qua đời của mình.

Chẳng lẽ cô chết thật rồi?

Nhưng Lý Ngọc Lan và cô sinh thời như nước với lửa, sao chết rồi người đầu tiên cô nhìn thấy lại là bà ta?

—— Đen đủi!

Thấy Ôn Hinh trừng trừng nhìn mình, Lý Ngọc Lan bĩu môi nói.

“Xuống nông thôn sẽ phải chịu khổ chịu tội, con từ nhỏ sức khỏe yếu ớt sống không tốt có khi mất luôn cái mạng nhỏ.”

“Nhu Nhu bằng lòng thay con gả cho Chu Nghiệp Thành, cùng nó sống ở nông thôn. Thím không cầu mong con biết ơn Nhu Nhu, chỉ xin con sau này làm vợ quan quân rồi, giúp đỡ Nhu Nhu thêm chút. Coi như không uổng công chú thím một lòng một dạ suy nghĩ cho con.”

Lý Ngọc Lan nói hết nước hết cái, tình sâu nghĩa nặng, nhưng lúc này đầu óc Ôn Hinh lại trống không.

Đã xảy ra chuyện gì?

Xuống nông thôn?

Ôn Nhu muốn thay cô gả cho Chu Nghiệp Thành ở nông thôn?

Cảnh tượng này, bất kể đã qua bao nhiêu năm, với cô vẫn mới như ngày hôm qua.

Chỉ khác là trong trí nhớ Lý Ngọc Lan không nói như vậy.

—— Con và Ôn Nhu tuy là chị em họ, song số mệnh lại không giống nhau, mệnh của Ôn Nhu tốt mới có thể gả cho quan quân.

—— Mệnh của con không tốt, khắc chết cha mẹ mới phải gả cho Chu Nghiệp Thành ở nông thôn.

Lúc này sao mọi thứ lại thay đổi?

Thấy cô chậm chạp không lên tiếng, Ôn Nhu đứng bên mất kiên nhẫn.

“Hinh Hinh, em đừng giả chết nữa được không?”

“Ngày mai Thẩm Liệt Bình sẽ tới đón người, rốt cuộc em có đồng ý không?”

Nghe vậy, Ôn Hinh mới biết trong phòng vẫn còn người.

Ôn Nhu của năm hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, mày rậm mắt to, toàn thân trên dưới tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Thấy cô nhìn mình, Ôn Nhu đang bực bội cũng phải đổi thành vẻ mặt “Tất cả đều vì tốt cho em”.

“Hinh Hinh, Thẩm Liệt Bình tuy có hơi lớn tuổi, nhưng lớn tuổi mới lo được cho em.”

“Không phải em luôn muốn gả cho quân nhân sao? Hiện tại chị nhường cơ hội cho em, em nên biết ơn chị đi!”

“Nhu Nhu nói rất đúng, không phải con vẫn muốn gả cho quân nhân à?” Lý Ngọc Lan tiếp lời phụ họa.

“Người khác muốn gả cho quan quân cũng không được đâu!”

“Hiện tại chị con nhường chuyện tốt này cho con, con nhanh đồng ý đi!”

Nói cứ như Ôn Hinh nhặt được của hời vậy.

Gả cho quan quân?

Là chuyện tốt?

Ha ha, đôi mẹ con này…… Thật ghê tởm!

Ôn Hinh yên lặng rũ mắt, hai tay siết chặt chăn.

Cuối cùng cô cũng xác định một chuyện —— cô quả thật đã chết, nhưng lại trọng sinh.

Không chỉ cô, khả năng Ôn Nhu cũng trọng sinh.

Ôn Nhu chắc chắn ghen tỵ vì kiếp trước cô sống quá tốt, cho nên muốn gả thay cô!

Ha ha……