Ôn Hinh và chị họ Ôn Nhu cùng trọng sinh. Mới vừa trọng sinh, chị họ đã hao hết tâm tư muốn hoán thân. Kiếp trước anh rể Thẩm Liệt Bình là một quân nhân chính trực, bởi vì công tác bận rộn, không thể thường xuyên lo cho gia đình. Chị họ cảm thấy anh là tên đầu gỗ không hiểu phong tình. Mà người chồng đời trước của Ôn Hinh là Chu Nghiệp Thành, trước mặt người ngoài giỏi giang khéo ăn khéo nói, thăng chức rất nhanh, ai cũng bảo số cô tốt, gả cho một người đàn ông tốt. Chỉ có người trong chăn mới biết chăn có rận. Chu Nghiệp Thành không có Ôn Hinh cô liệu có thể thành công? Chờ ăn nên làm ra rồi, anh ta đã đối xử với cô thế nào? Ôn Hinh ôm hận trong lòng: Muốn hoán thân? —— Được thôi, tôi thành toàn cho đôi cẩu nam nữ hai người, nhường lại thống khổ đời trước cho Ôn Nhu cô! Ôn Nhu hoán thân thành công, tâm tình tốt đẹp, nhìn cô em họ kiếp trước hưởng hết phong quang: Đời này, phu nhân nhà giàu số một phải là tôi! —— Cô cứ sống cùng tên đầu gỗ kia cả đời đi! Tương lai tươi đẹp ở ngay trước mắt, Ôn Hinh vui vẻ gả cho "đầu gỗ", vun đắp hạnh phúc kiếp này.